Vĩnh Sinh

Chương 243: Chương 243: Đằng Xà, Hỏa Nha.




 

 

“Phía trước có khí tức của Thiên Ma, hơn nữa còn là một Ma Vương!” 

Phương Hàn vượt qua ngọn núi viết bảy chữ Hiểm đột nhiên cảm giác được một luồng ma khí cường đại đập vào mặt, là khí tức của Thiên Ma quen thuộc. Hắn đã giết chết không biết bao nhiêu Thiên Ma, thôn phệ lượng lớn Thiên Ma ở Huyệt Nhục Nê Đàm, lại còn có thể giết chết cao thủ tầng thứ sáu Thần Thông Bí Cảnh, Quy Nhất Cảnh, Thất Diệp Ma Quân. 

Hắn vô cùng thích thú đối với Thiên Ma. 

Hiện tại trong Ngũ Ngục Vương Đỉnh không có một đầu Thiên Ma nào. Nếu như có thể thu thập đủ tám trăm vạn Thiên Ma thì uy lực của vương đỉnh sẽ tăng lên rất nhiều, thậm chí có thể trở thành đạo khí, làm pháp bảo tốt nhất để thủ hộ sơn môn, trấn áp ngọn núi. Cũng góp một phần vào việc phòng hộ, chống lại sự xâm lấn của Thần Tộc. 

Thần Tộc xuất hiện là một đại kiếp nạn sẽ giáng xuống, Vũ Hóa Môn chắc chắn sẽ gặp phải sự vây công với quy môn lớn. Đến lúc đó mỗi một ngọn núi của chân truyền đệ tử chính là một đạo phòng ngự, ngăn cản đường tiến công của quân địch. Phương Hàn thầm nghĩ trong lòng, lại ẩn ẩn cảm giác được sự uy hiếp của chuyện này, vì vậy mà muốn nhanh chóng xây dựng Luân Hồi Phong trở nên hoàn chỉnh, kiên cố để chống lại đại kiếp nạn Thần Tộc. 

Quả nhiên từ trên không trung xa xa đột nhiên xuất hiện một Thiên Ma Vương lơ lửng giữa không trung, thân mặt một loại áo giáp bằng xương kỳ dị, tay cầm Tam Xoa Kích. 

Mà Thiên Ma Vương này khi thấy được Phương Hàn thì lại lộ ra thần sắc khó tin, sau đóng vung Tam Xoa Kích lên, trong miệng liên tục phát ra những tiếng khóc bén nhọn, quái dị, phát ra những một câu nói đứt quãng: “Người? Tu sĩ? Huyết nhục…… Tốt! Thật sự quá tốt!” 

Trong tiếng rít gào bén nhọc, Thiên Ma Vương cười ha hả, Tam Xoa Kích rung động, mạnh mẽ đánh về phái Phương Hàn, tốc độc cực nhanh, trên thân thể hiện ra ma vân quỷ bí, tựa hồ lại một loại ma công. 

“Muốn chết!” 

Phương Hàn nhìn hắn, trong tâm thầm cười lạnh, tu vi của tên Thiên Ma Vương này cũng chỉ mới vừa bước vào Thần Thông Bí Cảnh, lực lượng chừng mấy trăm mã lực mà thôi, đối với hắn không khác gì một bữa điểm tâm cả. 

Phương Hàn duỗi tay trái ra, Già Thiên Ma Thủ chộp tới, một luồng ma diễm màu đen hừng hực bốc lên, lập tức đem không gian bốn phía xung quanh đóng băng lại, ma thủ đầy trời bao trùm lấy đầu Thiên Ma Vương. 

Trong thiên ma, tu luyện đến Thần Thông Bí Cảnh thì gọi là Ma Vương, bước vào Trường Sinh Bí Cảnh thì gọi là Ma Thần, nhưng cũng chia làm rất nhiều loại. Bình thường Thiên Ma Vương, với thực lực bây giờ của Phương Hàn thì có thể giết như chặt dựa. 

“A! Lực lượng thật cường đại, Thiên Ma Giải Thể! Niết Bàn Trọng Sinh! Vĩnh Sinh Cực Lạc!” Thiên Ma kia thấy ma thủ của Phương Hàn có lực lượng cường đại như vậy thì cũng tự biết mình không phải là đối thủ, trên mặt thoáng hiện ra vẻ khủng bố nhưng sau đó lại tỏ ra vô cùng hưng phấn, thân thể thoáng cái bành trường ra trăm ngàn lần, không ngờ lại thi triển Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp! 

Phanh! 

Lực lượng cực lớn tỏa ra, làm cho Già Thiên Ma Thủ của Phương Hàn bị nổ đến tê rần rồi rụt trở về. Mà Thiên Ma này cũng biến mát không thấy bóng dáng đâu nữa, sau khi thi triển Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp tự nhiên là không còn lại cái gì khác. 

“Thiên Ma Vương này làm sao vậy? Cứ như vậy mà thi triển Thiên Ma Giải Thể Đại Pháp?” Phương Hàn có chút sửng sờ, Thiên Ma cũng là một tồn tại có trí tuệ, nhất là Ma Vương lại rất thông minh, không kém gì nhân loại, tuyệt đối sẽ không bỏ đi tính mạng của mình một cách đơn giản như vậy, trừ khi là vạn bất đắc dĩ, không còn đường sống nữa mới giải thểm tự bạo 

Tuyệt đối không như Thiên Ma Vương này, thấy chết mà không chút sờn lòng. 

Không sai! Ma Vương này khi tự bạo lại không có chút do dự, có khí khái thấy chết không sờn làm cho người ta cảm thấy có chút quỷ dị, hình như có một niềm tin chắc chắn rằng sau khi tự bạo xong sẽ được hồi sinh vậy. Rốt cuộc là có chuyện gì? Phương Hàn cũng không hiểu được rõ ràng. 

Vốn hắn muốn trấn áp Ma Vương này, sau đó mang về tế luyện, Ma Vương tuy không thể dùng để phát động vương đỉnh nhưng cũng có thể luyện chế một ít loại đan dược thần diệu, còn có thể dùng để luyện chế pháp bảo, thậm chí có thể để cho Thập Bát La Hán mà hắn vừa mới thu được cắn nuốt để bổ sung lực lượng. 

Thậm chí có thể dùng để bổ sung lực lượng cho năm trăm lá Vạn Quỷ Lệnh Kỳ. 

Thiên Ma là bảo bối, mà Thiên Ma Vương càng quý báu hơn, không ngờ lại tự bạo một cách đơn giản như vậy, thật là kỳ quái. 

“Ta thật không ngờ là Thiên Ma Vương này lại dứt khoát như vậy. Nói tự bạo là tự bạo, sớm biết như vậy thì để ngươi ra tay sớm một chút là tốt rồi. Dùng A Tỳ Môn thôn phệ hắn thì hắn có muốn tự bạo cũng không được.” Phương Hàn nói. 

“Ta cảm giác có chút không đúng, Thiên Ma Vương này giống như bị tẩy não rồi vậy, căn bản không sợ chết, tin chắc rằng sẽ có được cơ hội hồi sinh.” Diêm có chút lo lắng, “Ta rốt cuộc cảm giác Ngũ Hành Địa này ẩn chứa một sự nguy hiểm vô cùng to lớn, tựa hồ nó phong ấn một cái gì đó vô cùng khủng bố. Một luồng lực lượng vô cùng to lớn khiến cho ta cảm giác rất lo sợ.” 

“Đã như vậy, chúng ta cẩn thận một chút, bất quá cũng may là ta có Cây Thế Giới không ngừng hấp thu linh khí của Tiên Giới, cũng không bị ngăn cách như khi ở trong Thái Nguyên Tiên Phủ.” 

Phương Hàn ngược lại cuxng không có chút cuống quýt nào, dù sao thì tình hình hiện giờ vẫn còn tốt hơn so với khi ở trong Thái Nguyên Tiên Phủ. 

“Hả? Một mùi đất thật nồng đậm!” Đúng lúc này, Phương Hàn đột nhiên cảm giác mặt đất ở bên dưới đột nhiên bốc lên một mùi bùn đất nồng đậm! Phanh một tiếng! Mặt đất dưới chân hắn đột nhiên nổ tung, một đầu rằng màu vàng đất xuất hiện, giống như một cong long đằng không bay lên, há to cái miệng lớn đỏ hoét như chậu máu, hung dững lao tới muốn cắn nuốt Phương Hàn. 

“Đây không phải là Thiên Ma mà là quái thú? Yêu thú hệ thổ?” Phương Hàn nhìn con rắn đột nhiên xông lên từ dưới longf đất, rộng khoảng chừng một trượng, thân chìm trong lòng đất nên không biết rốt cuộc dài đến mức nào. Mà theo tốc độ và lực lượng khi con rắn này đánh tới thì Phương Hàn liền nhìn ra thực lực của nó tương đương với cao thủ tầng thứ hai Thần Thông Bí Cảnh. 

Di hình hoán ảnh! 

Phương Hàn đột nhiên thoáng biến mất, sau đó lại xuất hiện bên cạnh đầu rắn, tay trái tung ra một chưởng chụp về đầu nó. 

Lực lượng của Già Thiên Ma Thủ vượt xa Huyết Dạ Vương, thoáng cái đã đánh nát đầu rắn này. Cả con rắn liền biến thành một luồng nguyên khí tinh thuần màu vàng đất. 

“Hả?” 

Tâm Phương Hàn chớp động, lập tức thu lấy toàn bộ nội tạng của con rắn, đồng thời phát động Thổ Hoàng cương khí hấp thu luồng nguyên khí tinh thuần kia vào, lập tức cảm giác được Thổ Hoàng cương khí của bản thân cường đại thêm một chút. 

“Ta biết rồi, Ngũ Hành Địa này có rất nhiều yêu thú cường đại, đều là do ngũ hành nguyên khí biến hóa tạo thành, còn có thật nhiều Thiên Ma nữa. Ta giết chết những yêu thú này, thu lấy ngũ hành nguyên khí của bọn chúng, tu luyện thành thần thông Ngũ Đế Đại Ma!” Phương Hàn đột nhiên hô lên. 

Diêm gật đầu nói: “Con rắn vừa rồi gọi là Đằng Xà, có nguyên khí hệ thổ vô cùng đậm đặc ngưng tụ lại mới tạo thành quái vật như vậy. Bình thường cũng chỉ có thể ở sâu dưới lòng đất mới có thể gặp được nó, hơn nữa rất khó có thể lột xác, luyện thành thần thông. Có điều ta cảm giác Ngũ Hành Địa này cũng không đơn giản như vậy, hơn nữa ta cảm giác được đang có một cổ lực lượng cường đại bí ẩn đang theo dõi chúng ta, làm cho ta có một loại cảm giác gai gai sống lưng.” 

Phương Hàn nhắm mắt lại, ngưng tụ tinh thần, một tia tinh thần chi hỏa được đốt lên, thoáng cái liền cảm giác được quả thật bản thân đang bị một luồng khí tức thần bí theo dõi, nhưng chỉ cảm ứng được mơ hồ, lúc được lúc mất.” 

Loại cảm giác này quả thật không dễ chịu chút nào. 

“Bất kể như thế nào, cứ tiếp tục bay về phía trước đi, tìm kiếm xung quanh xem, đã có thể ngưng tụ thành một Đằng Xà như vậy thì khẳng định là tồn tại một cái Thổ Linh Căn rất lớn.” Phương Hàn biết rõ bạn thân đang bị theo dõi nhưng cũng không có cách nào, chỉ có thể tiếp tục đi tới, dù sao thì có muốn trở về cũng không con đường về nữa rồi. 

Mới bay được chừng mười dặm thì từ xa xa bỗng xuất hiện một mảng mây hồng, từ trong đám mây truyền ra những tiết dát lai, dát dát dát, dát dát dát kỳ quái, một luồng khí tức nồng đậm đập vào mặt, không khí bốn phái chung quanh vặn vẹo, bốc cháy. 

“Đó là cái gì?” Tinh Vân Bảo Bảo thoáng cảm giác được nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng cao thì không khỏi dụi dụi mắt nói. 

“Bầy Hỏa Nha! Diêm đột nhiên quát lớn: “Đây là hỏa yêu do hỏa tinh ngưng kết thành, bình thường cũng chỉ có thể đến gần mặt trời mới có thể gặp một đàn Hỏa Nha đông đảo như thế này. Hỏa nha vô cùng lợi hại, một đàn chừng ba nghìn con Hỏa Nha có thể so sánh với một thần thông hỏa hệ của cao thủ Kim Đan Cảnh thi triển ra! Ở đây có ít nhất là một vạn con…” 

Nguyên lai đám mây hồng đó là vô số hỏa nha hợp lại tạo thành một đàn mà ra. 

Giờ khắc này Phương Hàn rốt cuộc cũng hiểu được thế nào là phô thiên cái địa. Đàn Hỏa Nha bay đến chỗ nào thì mặt đó nơi đó liền trở nên khô cằn, thậm chí còn xuất hiện sự sụp đổ, rồi hòa tan có vẻ như sắp biến thành nham thạch nóng chảy vậy. Đột nhiên đàn Hỏa Nha thấy được Phương Hàn liền chuyển hướng bay thẳng về phía hắn. 

Ba nghìn Hỏa Nha tương đương với thần thông Phưng Hoàng Minh do Hỏa Vân Tiên Tử dùng Chu Tước Vũ thi triển! Mà hiện tại một đàn hơn vạn con Hỏa NHa thì có lẽ bằng ba đến năm lần thần thông mà Hỏa Vân Tiên Tử thi triển ra. Phương Hàn rốt cuộc cũng hiểu vì sao mà trên vách núi kia khắc bảy chữ “Hiểm!” rồi. Cả đàn Hỏa Nha này đánh tới, cho dù là cao thủ Kim Đan Cảnh cũng không thể ngăn nổi, trực tiếp bị luyện hóa thành tro bụi. 

“Xích Đế Hỏa Hoàng Khí!” Phương Hàn cũng không dám chần chờ, miệng mạnh mẽ hô ra, rồi liên tiếp phun ra những hư ảnh Hỏa Hoàng, Xích Đế, tạo thành uy áp nặng nề khiến cho bầy Hỏa Nha đang lao tới kia có chút kinh hãi, chần chừ. Sau đó Phương Hàn lại thi triển Hắc Đế Thủy Hoàng Quyền, đồng thời bố trí Băng Tuyết Giới Hạn ở quanh thân mình, nhanh chóng một luồng khí thanh lương tỏa ra, ngăn cản sự xâm thực của hỏa khí. 

Nhân cơ hội này, tay trái Phương Hàn lại đánh ra một lần nữa, Già Thiên Ma Thủ chộp vào giữa bầy Hỏa Nha, khi ma diễm màu đen quét qua thì những con Hỏa Nha liên rơi xuống như mưa, sau đó hóa thành những luồng hỏa nguyên khí màu đỏ tinh thuần, rồi bị hư ảnh Hỏa Hoàng của Phương Hàn hấp thu. 

Tư tư tư, tư tư tư… Phương Hàn tả xung hữu đột giữa bầy hỏa nha, ma thủ liên tục rung động tạo nên âm thanh tư tư tư, thậm chí hắn còn cảm giác được chút đau đớn thì không khỏi giật mình: “Bầy Hỏa Nha này thật là lợi hại, Già Thiên Ma Thủ của ta tuy không phải là đạo khí nhưng cũng là bảo khí tuyệt phẩm, lại có ẩn chứa thần thông Già Thiên Mà Công, vậy mà lại còn có chút đau đớn.” 

Uy lực của Già Thiên Ma Thủy vô cùng mạnh mẽ, tuy bị hỏa diễm của Hỏa Nha làm cho đau đớn nhưng cũng không bị thương tổn gì. 

Thấy việc chém giết có phần thống khoái, Phương Hàn lại xuất ra ma đao Huyết Thương Khung, phối hợp với bản thân không ngừng càn quét ngang dọc, vô số Hỏa Nha bị giết rồi hóa thành tinh khí, bị Phương Hàn hấp thu vào trong Hỏa Hoàng cương khí của bản thân. 

Một hồi chém giết thảm liệt, hơn vạn con Hỏa Nha bị tiêu diệt, chân thân của Hỏa Hoàng cũng sáng thêm một chút, hỏa diễm trong đó cũng bị thiêu đốt lên, tỏa ra những tia sáng trong suốt. 

Hư! 

Chém giết xong bầy Hỏa Nha này, Phương Hàn thở dài ra một hơi: “Chúng ta nghỉ ngơi trong chốc lát đi.” 

“Chỉ sợ là không thể nghỉ được đâu.” Diêm âm trầm nói, từ xa xa truyền đến những tiếng on gong, tựa như có ngàn vạn con ong mật đang bay tới, tiếp sau đó là một mảng mây vàng xuất hiện, cuồn cuộn bay về phía Phương Hàn. Hắn cẩn thận nhìn kỹ lại thì nhận ra đám kim vân này chính là những con Hoàng Phong kim sắc có bộ dáng rất kinh khủng. 

Vĩnh Sinh 

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.