Vĩnh Sinh

Chương 949: Chương 949: Hỗn độn chi tử




Chương 949: Hỗn độn chi tử

Uy thế lúc này của Phương Hàn có thể nói là như mặt trời ban trưa. Đánh chết Mục Dã Thương Mang, luyện hóa toàn bộ huyết khí, tinh huyết, tiên đạo pháp tắc của hắn, hơn thế nữa còn đoạt được cả Chủ Tể Thánh Pháp và Tài Quyết Thất Thức hoàn chỉnh, pháp lực đã khó bề tưởng tượng, cho dù là huyền tiên trong truyền thuyết cũng không làm gì được hắn.

Tu vi Mục Dã Thương Mang đã lĩnh ngộ ý cảnh Huyền Chi Hựu Huyền, đã là vô hạn tiếp huyền tiên.

Phương Hàn triệt để luyện hóa, thì ý cảnh Huyền Chi Hựu Huyền cũng phải đạt đến. Ý cảnh như vậy cùng với pháp lực của hắn khi vận chuyển càng thêm thâm ảo, diệu kì.

Dưới tình huống như thế này, không ai nguyện ý đối nghịch với hắn. Cho dù là sứ giả thiên giới cũng chỉ còn cách trốn sâu trong đám cao thủ Trung Ương đại thế giới.

Thế nhưng, vẫn có người không phục, muốn tiến ra khiêu chiến.

“Ai? Kẻ nào dám không phục ta, bắt ta dừng tay, nói ta quá lắm. Ta muốn xem, là ai có lá gan lớn như vậy. Không muốn sống nữa sao? Muốn bị tru diệt cửu tộc sao?”

Ánh mắt Phương Hàn lạnh lẽo, nhìn về phía phát ra thanh âm. Không ngờ là Thần Châu Môn, môn phái cổ xưa thần bí nhất.

Đại thuyền cổ xưa của Thần Châu Môn huyền phù trên Minh Thổ, từng luồng khí tức thần bí tràn ngập, tựa như là kẻ không được phép trêu trọc. Môn phái thần bì này, thậm chí tính trên Trung Ương đại thế giới, mỗi người đều là thiên tài, có thể khiêu chiến đối thủ hơn cảnh giới. Tỷ như là thần thông bí cảnh kim đan có thể chiến thắng thiên địa pháp tướng chín tầng, ngang với Phương Hàn khi xưa.

Đại thuyền này, chính là niết bàn, mang theo mơ ước.

Phương Hàn khi nhìn đến đại thuyền, ý cảnh mơ ước tung hoành bùng lên.

“Bỉ Ngạn Thuyền, trung phẩm tiên khí… Trong đó ẩn chứa Bỉ Ngạn Chính Pháp, do chín mươi chín loại tam thiên đại đạo, năm ngàn sáu trăm loại thượng cổ vô thượng thần thông, bảy vạn loại đạo pháp kinh văn, mười vạn loại tiên giới kinh văn, thần tộc văn tự, phật tộc văn tự, long tộc văn tự, phượng tộc văn tự… cấu thành!”

Ánh mắt hơi chiếu đến đại thuyền, Chu Thiên Nghi liền điên cuồng vận chuyển, thôi diễn, cùng lúc, Thiên Mệnh Cầu cũng vận chuyển suy tính, lấy nguyên khí thuần dương không ngừng thiêu đốt, ghi nhớ.

Nguyên khí thuần dương của Phương Hàn hiện tại, đã có thể nói là nhiều vô kể. Bởi lẽ rằng hắn đã đạt đến cảnh giới thiên tiên, triệt để phát huy ra toàn bộ công năng của Hoang Thần Chi Thi, mỗi một khoảng khắc, đều có từng biển nguyên khí thuần dương cuồn cuộn rót xuống.

Hắn tùy tiện hô hấp một cái, liền tương đương với hơn trăm tên thiên tiên khổ tu cung cấp. Đây chính là năng lực thổ nạp của hắn. Còn Hoang Thần Chi Thi còn lợi hại hơn, gần như tương đương với mấy trăm tên thiên tiên thổ nạp.

Cho nên, vô luận là chuyển sang pháp bảo nào, đều vận dụng rất thuần thục, không có nửa điểm khó khăn.

Càng lợi hại chính là, trong không gian của Hoang Thần Chi Thi, sau khi hắn tiến vào cảnh giới thiên tiên, nguyên thủy khí cũng bắt đầu chậm rãi tràn ra ngoài, cung cấp cho hắn tu luyện, hơn nữa còn thôi động tiên khí giúp hắn.

Thôi động tiên khí, hiệu quả của nguyên khí thuần dương không quá rõ ràng, mà cần phải có nguyên thủy khí để thôi động.

Không có nguyên thủy khí, thiên tiên cũng vô pháp tu luyện thành thần tiên. nguồn tunghoanh.com

Một tí đạo môn cổ xưa, sỡ dĩ có đại nhân vật từ thiên tiên tu luyện thành thần tiên, cũng là vì âm thầm thu nạp nguyên thủy khí mà thiên giới ban cho. Tựa như là Mục Dã Thương Mang mang huyết mạch của Chiến Vương Thiên Quân, có thể câu thông được với gia tộc Mục Dã trên thiên giới, khiến cho gia tộc này trên thiên giới thông qua con đường bí mật, thu lấy nguyên thủy khí vào bản thân.

Hiện tại mặc dù Phương Hàn chiếm được toàn bộ huyết mạch của Mục Dã Thương Mang nhưng lại không có khả năng câu thông với gia tộc Mục Dã trên thiên giới, để họ ban cho nguyên thủy khí xuống.

Có điều thái cực thì hắn vẫn có thể hấp thu được.

“Phương Hàn, hành động của ngươi, thực sự quá mức kiêu ngạo và quá phận. Thần Châu Môn ta, tuy rằng không bao giờ để ý đến thế sự, nhưng thực sự nhìn ngươi xúc phạm ma đạo như vậy rất không vừa mắt. Ngươi so với thần tộc càng quá phận, càng cay nghiệt hơn, là cục thịt thối rữa của Huyền Hoàng đại thế giới. Phải trừ bỏ cục thịt ấy đi, thì đại kiếp thần tộc lần này chúng ta mới có thể bình yên vượt qua được!”

Trên đại thuyền cổ xưa của Thần Châu Môn, một giọng nói chợt truyền ra, là nam không phải nam, mà nữ cũng không phải nữ.

“Được lắm. Thần Châu Môn cổ xưa, không ngờ lại dám làm chủ chúng ta! Cũng duy chỉ có môn phái thần bí này dám đối nghịch với Phương Hàn!”

“Hừ, tuy rằng Phương Hàn lợi hại, nhưng chẳng qua chỉ là một gã tán tu cô độc, không có sự ủng hộ của thiên giới. Còn Thần Châu Môn kia, lại là thế lực lớn tại thiên giới!”

“Đúng vậy, Thần Châu Môn, qua vô vàn năm tháng không hề xuất hiện. Môn hạ đệ tử đều là những thiên tài tuyệt thế, có thể vượt cấp giết địch, Trong số họ khẳng định có những vô thượng nhân vật mạnh mẽ như Phương Hàn!”

“Thần Châu Môn sẽ không bắn tên mà không có đích đâu. Khẳng định là cũng muốn tranh đoạt đại vị minh chủ, cho nên mới ẩn nhẫn không phát. Lúc này, họ lợi dụng Phương Hàn kiêu ngạo, là mi thù chung của thế lực các nơi để hội họp họ lại!”

“Bất kể thế nào, Thiên Nhai Phái ta sẽ nhất định dựa vào Thần Châu Môn” Thiên Nhai Phái vốn luôn co đầu rụt cổ ở một bên, nhưng lúc này, môn chủ Nhai Tông Đạo, cấp bậc thiên tiên cũng nhìn Phương Hàn chằm chằm, vẻ mặt đầy cừu hận. Đệ đệ hắn, Nhai Ngộ Bản bị Phương Hàn chém giết, luyện hóa, thi cốt vô tồn. Hắn hận Phương Hàn khắc cốt ghi tâm, luôn mang lòng báo thù, thế nhưng hiện tại, hắn nào có khả năng chiến thắng Phương Hàn?

Ở phía sau lưng hắn, ba bốn vị thần tiên mang hơi thở xa xưa, bình thường không dám bước ra ngoài, sợ bị tiếp dẫn mà phi thăng. Nhưng dựa vào lúc này, trong lúc bổn nguyên Huyền Hoàng đại thế giới phát sinh biến hóa, bọn họ đành phải thi triển ra toàn bộ lực lượng.

“Đại Dịch Giáo chúng ta cũng dựa vào Thần Châu Môn!”

Rất nhiều cao thủ của Đại Dịch Giáo vào lúc này, khi giáo chủ tâm thần hơi động liền bắt đầu liên thủ lại với nhau.

Giáo chủ Đại Dịch Giáo, là một lão giả mặc nho phục, tay cầm một cái mai rùa, tựa hồ là dùng để bói toán, thôi diễn. Tu vi của hắn, thâm trầm nhưng rất ngưng trọng, có một loại phong cách nho gia thời xa xưa. Trong giáo phái, cao thủ như mây, được bao phủ trong một đám máy lớn, tựa hồ là đang bí mật bày ra thứ gì đó.

Trận doanh của họ, bắt đầu loáng thoáng tiến dần về phía Thần Châu Môn.

Trung Ương đại thế giới, Thiên Vương đại thế giới … Hết thảy những đại thế giới xếp ở mười hạng đầu, bắt đầu tỏ ý dựa vào Thần Châu Môn, tựa hồ là muốn nhìn xem, Thần Châu Môn rốt cục có nhân vật lợi hại nào đủ sức trấn áp Phương Hàn hay không?!

Cứ như vậy, chỉ trong khoảng khắc, chiến trường phân làm hai phái. Một là những tiểu lực đầu nhập dưới trướng Phương Hàn, tựa như Ngục Ma Tông.

Còn một phái khác, chính là rất nhiều những thế lực lớn, thực lực cường hoành, dựa vào Thần Châu Môn!

Không thế không nói, lần này Thần Châu Môn đứng ra quả thực vùa đúng thời điểm Phương Hàn bức bách chúng nhân đến cực điểm, hiệu quả giống như một vị anh hùng cứu thế, cho nên có tác dụng trấn áp, lôi kéo nhân tâm, là trụ cột vững vàng.

“Hay, hay lắm… Ta là khối thịt thối nát của Huyền Hoàng đại thế giới…” Phương Hàn cười gằn một tiếng nói : “Thần Châu Môn xem ra không còn muốn tồn tại tại thế giới này rồi, cho nên mới dám khiêu chiến uy nghiêm của ta. Ta đây sẽ triệt để diệt các ngươi, khiến các ngươi hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, biến các ngươi thành hạt bụi trong dòng chảy lịch sử!”

Trong lúc cười, ánh mắt Phương Hàn bắn ra thần quang sắc bén về phía đại thuyền cổ xưa. Thần quang thấu trời, trong đó ẩn chứa tuyệt sát pháp tắc. Thời không tức thì vặn vẹo, bị xé nát, lấy đại thuyền của Thần Châu Môn làm trung tâm, nguyên khí ở xung quanh nhất thời vỡ vụn hết thảy, hóa thành hư ảo. Pháp tắc của thiên địa lại một lần nữa dưới ý niệm của Phương Hàn tổ hợp lại.

Đây là thần lực tạo hóa! Khởi nguyên thần lực!

“Càn rỡ!”

Trên đại thuyền của Thần Châu Môn, thanh âm như nam mà không phải nam, tựa nữ mà không phải nữ lại vang lên. Đối mặt với thần quang từ mắt Phương Hàn bắn ra, là một hỗn độn thủ ấn cực lớn từ đại thuyền xông ra. Đại thủ này, tựa như thần sơn hùng vĩ thần cổ, ầm ầm hướng về phía trước kích đến. Đây chính là Xanh Thiên Pháp (pháp thuật chống trời). Xanh Thiên Pháp được thi triển ra, nhất thời có một luồng áp lực tiêu điều tựa nhưu màn trời rủ xuống, chống đỡ thần quang từ hai mắt Phương Hàn. Cho dù thần quang của Phương Hàn có công kích thế nào cũng không thể đánh tan được màn trời ấy!

“Đây là đại tiên thuật Khung Lư Hỗn Độn! Nghe đồn là do Hỗn Độn Thiên Quân thời xa xưa lưu lại nó đến bây giờ!”

Rất nhiều người đều khiếp sợ nói.

Thấy đại thủ hỗn độn, chúng nhân đều cảm giác được nó còn lợi hại hơn cả huyết mạch truyền thừa từ Chiến Vương Thiên Quân của gia tộc Mục Dã. Thiên Quân cũng phân cao thấp. Trong đó, những thiên quân như Hỗn Độn, Vĩnh Hằng, Tai Nan… có thể so với tồn tại của bậc quân vương thần tiên, tiếp cận với tạo hóa, sở hữu uy áp vô cùng vô tận.

“Thiên Quân bí thuật, cũng không có bất kì tác dụng nào. Phá cho ta!”

Thân thể Phương Hàn bật thẳng lên. Xung quanh thân thể hắn, vô số hình ảnh phật đà màu vàng rực sinh sinh diệt diệt, từng đàn rồng uốn lượn xung quanh, lấy hắn làm chủ. Hắn tựa như vạn phật vương bay lên bảo tọa đàn hương, khai đàn thuyết pháp, lại tựa như tiên vương vô thượng, ngồi ngay ngắn ba mươi ba ngày, triệu tập chúng tiên.

Lực lượng hắn mạnh mẽ, thân hình càng thêm to lớn, tựa như tiên sơn vương, là trụ cột thiên địa, vô pháp phá hủy.

“Tài Quyết Thất Thức khi ở trên tay Mục Dã Thương Mang, không phát huy được uy lực, nhưng trên tay ta không giống như vậy. Ta bây giờ sẽ lấy các ngươi để khai đao, đồng thời cũng sẽ cho gia tộc Mục Dã biết rằng không có huyết mạch cao quý, mà ta chính là cao quý nhất. Thánh Pháp của Thiên Quân chỉ khi ở trong tay ta mới pháp huy giá trị lớn nhất!”

Hai tay Phương Hàn, kết xuất ra hoa văn phức tạp, vô số hoa văn không ngừng biến ả chỉ trong sát na, sóng khí cuồn cuộn, dài đến vạn dặm, từ bên người hắn bùng phát, cuồng mãnh, cuối cùng ngưng kết thành vô số những con rồng cực lớn, giữa thiên đại liến hình thành thế giới của chân long.

Tiếng long ngâm vang vọng, phật đà nộ hống, minh vương xuất hiện, lửa giận thiêu đốt, Phương Hàn vừa đánh ra thức thứ nhất Thiên Địa Toàn Luật trong Tài Quyết Thất Thức.

Ô!...

Một chiêu này, khiến cho chúng nhân run rẩy. Có một vài thiên tiên ngã bổ chừng ra đất. Đây chính là thần công kinh thiên của bậc thánh nhân muôn đời lánh mặt thế gian đánh ra!

Thiên Địa Toàn Luật, một chiêu này, trong tay Phương Hàn, quả nhiên so với trong tay Mục Dã Thương Mang lợi hại hơn không chỉ gấp mấy lần. Người của gia tộc Mục Dã Thương Mang, vừa nhìn thấy thế, huyết mạch trong cơ thể thiếu nước sôi trào mà bắn vụt ra ngoài, tiến vào trong chiêu thức của hắn.

Rắc rắc!

Hỗn Độn đại thủ ấn khởi động màn trời, chỉ chốc lát liền bị đánh tan. Bỉ Ngạn Thuyền, đại thuyền xa xưa tức thì chấn động, trên bề mặt xuất hiện một thủ ấn cực sâu.

“Yêu nghiệt, ngươi dám!”

Trên đại thuyền của Thần Châu Môn, thanh âm nam không ra nam, nữ không ra nữ lại vang lên, tựa hồ tràn ngập lửa giận. Một cái hỗn độn thiên trụ phóng vút lên, trên bề mặt nó, từng đoàn ánh sáng quấn quít như vô số tử thi bám vào vậy. Một bóng hình Hỗn Độn cực lớn xuất hiện, quay lưng lại nhìn Phương Hàn với ánh mắt ngưng trọng tựa hồ đã nhìn thấu cả kim cổ, thiên địa, không gian.

Rầm!

Hỗn Độn ảnh từ, lần thứ hai xuất thủ, đại thủ ấn từ trên cao vỗ xuống, lập tức thời không xoáy tròn. Tại Minh Thổ vô tận, toàn bộ Minh khí, sát khí lập tức bị cuốn lên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.