Vĩnh Xuyên Thần Địa

Chương 2: Chương 2: Cầm thú




Uyển Nhi vừa đạp gió lướt đi vừa nói: “Muội yên tâm, ta cảm nhận được ma khí của bọn chúng không quá nặng, chứng tỏ tu vi của chúng không cao. Bằng kết giới của muội, chắc chắn chúng không phát hiện ra chúng ta.”. Nghe nàng ấy nói vậy, ta lại tròn mắt: “Lại còn là bọn chúng? Không phải chỉ có một tên mà là bọn chúng???”. Tiêu Huyên chết tiệt ngang nhiên kéo ta vào chỗ chết như vậy còn làm ra vẻ an ủi ta: “Muội yên tâm, chúng ta chỉ lần theo dấu vết của bọn chúng, xem rốt cuộc bọn chúng có mục đích gì. Tuyệt sẽ không hiện thân. Sẽ không nguy hiểm.”

Ta phỉ nhổ: “Không nguy hiểm cái đầu huynh! Buông áo ta ra!”. Chờ hắn thôi không xách ta nữa, ta lập tức niệm pháp chú lập kết giới bao quanh ba người chúng ta. Ta thậm chí còn đặc biệt dồn nhiều thần lực vào kết giới một chút, đảm bảo kết giới vững chắc, không ai nhìn được nghe được cảm được. Trong suốt sáu tháng theo sư phụ học tập, ta tự tin nhất với khả năng lập kết giới của mình, lại tự hào nhất với khả năng đạp không mà bay. Cho nên hai sở trường đó của ta hiện tại đều phải được thi triển với cấp độ tập trung cao nhất, để bảo toàn cái mạng nhỏ này.

Theo cảm giác của Uyển Nhi, đám người Ma giới kia đã mang đứa nhỏ theo mật đạo, thoát ra khỏi Mộng Ảnh Lâu, ẩn vào khu rừng phía sau. Ba người chúng ta đuổi theo nhờ vào cảm giác của Uyển Nhi một đoạn dài thật dài, đám người Ma giới kia mới hiện thân, ta cuối cùng mới biết mình đang đuổi theo cái gì: một ma nữ, một ma đầu và một tiểu hài tử bị bọn họ làm phép cho ngủ say. Ta thầm nhủ trong đầu hai chữ: chết tiệt! Uyển Nhi có nói, ma khí tỏa ra khá nặng nên tỷ ấy đoán “bọn chúng” kia gồm khoảng bốn tên tiểu yêu. Ấy vậy mà giờ nhìn xem, chỉ có đôi nam nữ kia. Bọn họ là ma, hơn nữa lại còn là ma có tu vi không nhỏ.

Từ khi bọn họ hiện thân, ta liền cảm thấy khí tức xung quanh trở nên quỷ dị, bức bối vô cùng. ‘Khí tức nơi này tạo áp lực lớn lên kết giới của ta. Ta không trụ được lâu nữa .’ – Ta nói. Ta vừa thi triển thuật đạp không, lại vừa giữ kết giới cho cả ba người trong thời gian dài, giờ lại chịu thêm áp lực ma khí này, ta còn chưa có tu vi cao như vậy. Tiêu Huyên cùng Uyển Nhi cũng cảm thấy không ổn. Chúng ta lập tức dừng lại, thoát ra khỏi khu vực có chướng khí này.

Ta quả thực không duy trì nổi kết giới nữa, hơn nữa hai ma đầu kia cũng đã đi vào sâu trong rừng rồi. Nghĩ vậy, ta liền hạ kết giới xuống, đáp xuống mặt đất thở hổn hển. Mệt sắp chết ta rồi! Tiêu Huyên và Uyển Nhi cũng không khá hơn ta nhiều, bọn họ tu hành chưa lâu, lại không có thần lực bẩm sinh như ta, vừa rồi bị khí tức quỷ dị kia tập kích, cũng cần dừng lại điều khí một chút.

Vấn đề là, đúng lúc này chúng ta nghe được tiếng cười trong trẻo của ma nữ kia vang lên: “Thì ra là mấy tên nhóc này bám theo. Che được mắt chúng ta, quả là có chút bản lĩnh”. Ta trợn mắt quay lại nhìn hai kẻ vừa mới xuất hiện sau lưng. Ma nữ kia vừa cười vừa nói, một tay ẵm tiểu hài tử, một tay nhẹ nhàng mơn trớn má thằng bé. Ánh mắt kia thật quá đỗi dịu dàng. Ma đầu đứng ngay cạnh nàng khẽ mỉm cười. Nếu không phải hai con ngươi tối đen của hắn dần ánh lên tia huyết sắc báo hiệu cho việc khởi động ma lực, ta quả thực còn tưởng đây là một gia đình nhỏ hạnh phúc hòa thuận bị chúng ta quấy rối.

Vừa thấy ma đầu kia chuẩn bị khởi động ma lực, Tiêu Huyên lập tức dùng phép truyền âm cho chúng ta: “Chạy!”. Ba chúng ta vô cùng ăn ý, chia nhau ra mỗi người một hướng mà chạy. Hai tên ma kia cũng chia hướng đuổi theo giải quyết chúng ta. Từ thưở cha sinh mẹ đẻ, ta công nhận ta luôn gặp đen đủi. Lần này cũng không ngoại lệ. Tên ma đầu đáng sợ kia đang đuổi theo ta. Đáng chết! Sao lại là ta? Tên mắt mù này sao lại nhất quyết đuổi giết ta? Chẳng còn cách nào khác, ta vận toàn bộ thần lực mà ta có thể điều khiển lập lên kết giới hộ thân, chống lại ma chưởng từ hắn đánh vào, lại dùng hết tốc lực thi triển thuật đạp không mà né tránh hắn. Đương nhiên, dù thần lực tiềm ẩn trong cơ thể ta mạnh mẽ nhường nào, giờ phút này ta cũng không đủ sức gọi nó ra được. Nửa năm tu vi ít ỏi của ta đương nhiên không đọ nổi ma đầu kia, bị hắn đả thương không ít. Ngay lúc ta tưởng mình sắp đi đời nhà ma thì ta nhìn thấy gốc cây tử đằng dần hiện ra dưới ánh trăng. Quả nhiên trời chẳng tuyệt đường sống của ai bao giờ. Ta lập tức nhổ ngụm máu nóng trào lên từ cuống họng, cắn chặt răng niệm pháp chú, lao thẳng vào thân cây tử đằng kia. Cả cây tử đằng liền phát sáng rực rỡ sau đó hoàn toàn biến mất. Tên ma đầu kia chắc hẳn đã bị ta cắt đuôi rồi.

Ta thật cao hứng vô cùng, cuối cùng cũng sống. Nhưng chưa để ta kịp cao hứng, trước mắt liền tối sầm. Ta đâm thẳng vào một vật gì đó, xô ngã nó rồi ngã đè lên nó. Cái vật đâm đầu vào làm ta đau điếng nhưng ngã đè lên nó lại êm ái vô cùng này, hình như ta biết nó là cái gì. Phẳng như này, chắc chắn là một nam nhân. Liếc mắt nhìn vạt áo đen dưới thân, ta cảm giác da đầu run lên. Không phải chứ, tên ma đầu vừa rồi cũng mặc áo bào đen. Chẳng lẽ hắn có thể theo chân ta vào Tử Nguyệt Trận này? Đúng là âm hồn không tan! Ta vừa vận toàn bộ pháp lực để xông vào Tử Nguyệt Trận này, giờ phút này chỉ có thể nhắm mắt làm bừa. Không kịp nghĩ nhiều, ta lập tức rướn cổ há miệng, nhằm vào cần cổ trắng xinh đẹp của nam nhân dưới thân...cắn hắn. Đây là tuyệt chiêu của ta...khi chưa biết vận pháp lực. Chẳng vì vậy mà Tiêu Huyên bảo ta là bản tính cầm thú.

Ta nhắm mắt nhắm mũi mà cắn, vì ngoài cắn ra, ta căn bản chẳng còn sức làm gì nữa, thầm nhủ trước khi chết hẳn nên cầu phúc cho Tiêu Huyên và Uyển Nhi, cầu bọn họ bình an trở về, cũng cầu cho sư phụ đừng quá đau lòng vì cái chết của ta.

Thế nhưng, ta cảm thấy kì lạ ở chỗ, kẻ nằm dưới thân ta, hắn không hề động đậy. Đang lúc ta hoang mang, lại nghe được giọng hắn, trầm ấm, lại pha chút … yêu mị: “Cắn xong chưa?”

Ta thấy hình như tình huống có chút sai sót. Lúc này mới để ý, kẻ nằm dưới thân ta đây lại không hề có ma khí trên người. Cẩn thận ngẫm lại một chút, tên ma đầu lúc nãy đuổi giết ta, hắc bào của hắn vạt áo buông lỏng, để lộ một phần ngực. Mà kẻ đang bị ta cắn này, cổ áo của hắn, hình như là kín đáo hơn. Nghĩ đến đây, ta buông lỏng cảnh giác, nhả thịt trong miệng ra, thở phào một hơi, chống hai tay lên ngực tên này, ngóc đầu dậy nhìn hắn. Ta còn chưa kịp mở lời xin lỗi thì hắn đã cười nhẹ, không nhanh không chậm mà nói: “Ngươi thú tính bộc phát à? Dục vọng đang xâm chiếm cơ thể sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.