Xoay xoay chén rượu lưu ly trong tay, nhìn nó một lúc ta lại cảm thấy có chút mê man. Chẳng lẽ tửu lượng của ta lại kém như vậy? Vừa ngồi xuống có một khắc, còn chưa uống tới chén thứ hai đã say rồi?
Phóng tầm mắt ra ngoài khung cửa sổ, ngắm nhìn vẻ đẹp ở Mộng Ảnh Lâu này thật làm người ta muốn say. Dưới tán cây liễu bên hồ sen có một đôi nam nữ ôm nhau. Trên đình lâu giữa hồ sen lại có vài đôi đang ôm nhau. Dưới ánh trăng sáng rọi, giữa ánh đèn đuốc lung linh chốn lầu các đài son lại có nhiều đôi đang ôm nhau. Hương hoa trên người các tiểu mỹ nữ, hương rượu nồng nàn ngào ngạt. Đây quả thực là đệ nhất Thủy Đô tửu lâu – Mộng Ảnh Lâu.
Ta cũng không chắc nơi đây được coi là tửu lâu hay thanh lâu, hoặc có lẽ cả hai đều không sai. Nhưng cả rượu cả mỹ nữ ở đây đều là hàng thượng đẳng. Do vậy, đương nhiên khách quan lui tới nơi này cũng phải là hàng thượng đẳng.
Ta đang thưởng thức cảnh sắc nơi đây thì “Cốp” một tiếng giòn giã vang lên. Đau tới mức nhe nanh trợn mắt. Ta đưa một tay lên ôm trán, nơi vừa bị người ta cốc, hung hăng chất vấn:
“Ta nói huynh có thể không dùng cách này nữa được không? Sư phụ cốc đầu ta, ta không dám đánh lại. Nhưng huynh! Thêm một lần nữa ta quả thật sẽ…”
Ta còn chưa kịp nói hết câu, tên đầu xỏ ngồi đối diện lại ung dung tiếp lời:
“Sẽ lại cắn ta như lần trước? Ta nói muội cũng đâu phải cầm thú đâu, sao lại cứ muốn cắn người vậy?”
Tên đại huynh này, ta không đấu lại hắn. Dù là võ mồm hay võ công đều đấu không lại hắn. Người ngồi trước mặt ta lúc này là đại huynh ngộ nhận của ta, Mạc Tiêu Huyên. Sở dĩ hắn là đại huynh “ngộ nhận” của ta, lý do thật đơn giản, lại cũng thật dài dòng.
Ta tới Thần Địa này cũng được nửa năm rồi. Khi ta rơi xuống Vong Giang, là sư phụ đã vớt ta từ dưới sông lên. Cũng là Người chỉ dạy, bảo hộ ta kể từ khi ta tới đây. Sư phụ ta có quan hệ khá đặc biệt với Huyền Kỳ Minh Giáo, một trong thập đại giáo phái tại Thần Địa này. Không rõ vì lý do gì, sư phụ luôn chiếu cố người của Huyền Kỳ Minh Giáo. Nơi ngụ cư của Người cũng nằm sát bên sông Vong Giang, trên ngọn núi ngay phía sau Huyền Kỳ Minh Giáo, giống như là người chống lưng cho giáo phái này vậy. Mà tên Mạc Tiêu Huyên kia lại là trưởng tử của trưởng giáo Huyền Kỳ Minh Giáo. Ta vì sư phụ, không thể không nể mặt hắn.
Mạc Tiêu Huyên thường dắt theo muội muội của hắn là Mạc Uyển Nhi tới tiểu viện của sư phụ nhà ta, vì vậy mà tạo nên duyên phận giữa ta và hai tiểu quỷ này. Vào một ngày trời nắng đẹp, hoa nở chim ca, Tiêu Huyên và Uyển Nhi được sự đồng ý của sư phụ, dắt ta đến bờ sông Vong Giang, dạy ta dùng thần lực câu cá. Câu được nửa canh giờ, hắn lại đổi ý kéo chúng ta “bỏ trốn” sư phụ, vào nội đô thành Thủy Đô ngắm phồn hoa, mở mang tầm mắt cho ta. Tên Tiêu Huyên này quả là một cái giếng thị phi. Ngươi hỏi hắn chuyện gì trong trời đất Thần Địa này, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Thậm chí là chuyện nhà lão Vân gia mới rước về một tiểu thiếp thật xinh đẹp nhưng nàng ta lại bỏ trốn cùng tình lang. Hay chuyện thím Thẩm ngõ Tây mới sinh được một tiểu hài tử thì phu quân nàng lại một lòng đòi xuất gia. Từ chuyện nhảm nhí nhỏ nhặt cho đến quốc gia đại sự, hắn không gì là không hay.
Hắn nói cho ta nghe rất nhiều thứ, cũng chỉ cho ta biết rất nhiều điều. Khi đó là lần đầu tiên ta được rời khỏi tiểu viện của sư phụ kể từ khi ta đặt chân đến Thần Địa này. Ta đương nhiên rất phấn khích, cũng thật cảm kích Tiêu Huyên, lại thật ngưỡng mộ hắn hiểu rộng biết nhiều. Vậy nên, khi hắn dắt ta cùng Uyển Nhi leo lên nóc Mộng Ảnh Lâu, đứng dưới ảnh trăng vàng huyền ảo, hắn nắm lấy tay ta, cúi xuống nhìn ta thật thâm tình, nói với ta rằng:
“Thiên n, nếu ngươi nhận ta là đại huynh, huynh sẽ còn cho ngươi xem nhiều thứ hay hơn nữa. Võ công, thần pháp, chuyện trên trời dưới đất, gì cũng được. Chỉ cần ngươi muốn, huynh sẽ dạy cho ngươi. Được không?”
Ta đã nói rồi, ngày còn ở thế giới kia, ta đâu có được tiếp xúc với nam nhân nhiều đâu. Vậy mà bây giờ, một soái ca ngời ngời lại đang nhìn ta trìu mến như vậy, lời nói lại ngọt ngào như vậy, bàn tay lại ấm áp như vậy, lại còn là khoảng cách gần như vậy. Thật xin lỗi, định lực của ta rất kém. Ta đã bị hắn mê hoặc. Vô cùng e lệ gật đầu mà trả lời: “Được!” Khi đó, ta còn không hiểu vì sao Uyển Nhi đứng bên cạnh lại nhìn ta với ánh mắt thương cảm như vậy.
Kết quả chính là như bây giờ đây! Tên thị phi kia nào dạy ta võ công thuật pháp gì. Hắn chính là ngày ngày “cắp” ta từ tay sư phụ, đem ta đi nghe ngóng hóng hớt hết tin tức của ngõ này đến xóm kia, hết thành này đến đô kia. Thực là muốn tự vả vào mặt mình sao ngày đó tin hắn như vậy, còn suýt nữa rung động với tên thị phi này rồi.
Còn may mắn có Mạc Uyển Nhi kia thật là tỷ muội tâm đầu ý hợp với ta, thường xuyên đều đặn dẫn ta đi xem mỹ nam trong thành. Vị nhị tỷ này đúng là làm cho người ta yêu thích hơn tên Tiêu Huyên kia. Có điều, bọn họ đều cùng một giuộc. Chính là cứ như thiêu thân đâm đầu vào rắc rối. Ở đâu có náo nhiệt, ở đó có bọn họ. Đúng là chỉ sợ thế gian chưa đủ loạn.
Trở lại với vấn đề hiện tại, hắn cốc đầu ta bởi vì vốn lý ra ta phải đang chăm chú nghe hắn phân tích vụ án, thế nhưng ta lại suy nghĩ miên man mất tập trung. Ai nha, cái tính dễ bị phân tâm trầm trọng này ta đâu có sửa được. Thường ngày vẫn luôn bị sư phụ cốc trán vì không tập trung nghe Người chỉ dạy.
“Muội phải biết sự việc lần này không đơn giản. Việc những đứa trẻ mới sinh trong làng đều bị mất tích tuyệt không phải ngẫu nhiên.” – Tiêu Huyên vừa nhấp một ngụm rượu vừa nghiêm túc nói.
Quả thật như vậy. Dạo gần đây, ven vùng sông Vong Giang, những đứa trẻ mới sinh từ khắp các gia đình đều biến mất trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó lại được trả về. Những đứa trẻ thường được phát hiện được đặt nằm ở ngay trước cửa gia đình, hoặc đặt ở một gốc cây nào đó mà người dân dễ tìm thấy. Các gia đình thường sẽ tìm thấy con mình rất nhanh, muộn nhất chỉ trong vòng một ngày. Do vậy, họ đều không khai báo lên quan phủ Thủy Đô. Thủy Đô là khu vực đất bao quanh sông Vong Giang, tuy không phải là kinh thành nhưng cũng là một thành thị rộng lớn, phồn hoa giàu có, người ra người vào tấp nập. Như vậy, để phát hiện ra sự trùng hợp trong những vụ mất tích tạm thời này không dễ dàng gì. Chúng ta biết được cũng chính là do tên đại huynh Tiêu Huyên của ta nghe ngóng thị phi khắp nơi mới sinh ra nghi ngờ, bắt tay vào điều tra. Một vài manh mối của Tiêu Huyên dẫn tới điểm đáng nghi ngờ chính là Mộng Lâu Ảnh này. Vừa khéo tối nay lại có một tiểu hài tử của Thủy Đô ra đời. Đây là lí do chúng ta đã đặt một phòng riêng ở Mộng Lâu Ảnh để thưởng rượu, cũng là để quan sát.
“Cạch” một tiếng, cửa gian phòng nhỏ của chúng ta bị mở ra, bước vào là một tiểu cô nương đang phẫn nam trang. Nàng ấy vừa bước vào đã vội vàng lao đến nắm tay Tiêu Huyên, thở hổn hển:
“Đại huynh, quả thật như huynh đoán, phía sau hậu viện của Mộng Ảnh Lâu có một tiểu hài tử vừa được đưa tới. Ta cảm được khí tức của nó bị bọc trong một lớp kết giới. Hơn nữa kết giới này lại mang ma khí.”
Tiểu cô nương này là Mạc Uyển Nhi, là muội muội của Tiêu Huyên, cũng là nhị tỷ ngộ nhận của ta. Cảm giác của nàng ấy trời phú vô cùng nhạy bén. Bình thường, tiểu hài tử kia nếu như bị giấu trong kết giới, sẽ không ai có thể nghe thấy, nhìn thấy hay cảm nhận được khí tức của tiểu hài tử đó. Trừ khi ngươi có pháp lực thâm hậu hơn nhiều so với kẻ lập kết giới. Nhưng Uyển Nhi cho dù không có pháp lực thâm hậu hơn, nàng vẫn có thể cảm nhận được khí tức của tiểu hài tử kia. Đó là lý do vì sao thánh thị phi Tiêu Huyên không đích thân đi nghe ngóng, lại để Uyển Nhi đi.
“Ma khí…” – Tiêu Huyên lặp lại lời của Uyển Nhi, hắn đăm chiêu một chút rồi đứng lên: “Chúng ta đi!”
Ta vội tóm lấy tay áo hắn: “Không được! Ba người chúng ta có bao nhiêu phần thần lực mà đòi đi gây sự với người của Ma giới? Ta nói việc này không đến lượt chúng ta nhúng tay vào!”. Chút tu vi kém cỏi của ta bảo toàn cái mạng nhỏ này còn phải chật vật. Ta thật không muốn dây vào người của Ma giới chút nào.
Thế nhưng chưa để ta kịp nói xong, tên khốn Tiêu Huyên kia đã tóm lấy cổ áo ta, lập tức thi triển khinh công, theo Uyển Nhi lần dấu vết của tiểu hài tử bị bắt cóc kia.