Đêm.....
Tần Sơ Trạch trằn trọc lăn qua lăn lại trên chiếc giường lớn.
Cô đơn, hối hận....như một lời nguyền vây quanh anh....
Tại sao? Tại sao trước đây anh không phát hiện mình đã yêu Tiền Luyến Luyến sâu đậm?
Để đến bây giờ đắm chìm trong sự tiếc nuối?
Hối tiếc, tại sao trước đây không thể đối xử với cô tốt hơn một chút?
Hối tiếc, tại sao trước đây lại hành hạ cô?
Hối tiếc, tại sao trước đây lại làm cô đau lòng?
Hối tiếc, tại sao lúc ấy lại không thể gọi xe cấp cứu cho cô ngay lập tức?
Hối tiếc, cũng muộn rồi, cô cũng đã mất đi ý thức.....
Mở lại bài hát cô thường hay nghe.....
Anh không rõ bắt đầu từ khi nào
Em đã trở thành bầu không khí
Cho đến một ngày đối diện trước ánh mắt lạnh nhạt của em
Trái tim bỗng nhiên trống rỗng
Lặng lẽ đứng lại chốn xưa, lục tìm quá khứ
Từng chút từng chút một
Mới phát hiện thì ra chúng ta
Đã có biết bao nhiêu là kỉ niệm
Bỗng dưng hiểu được sự dịu dàng trong ánh mắt của em
Bỗng dưng hiểu được nỗi đau trong tim em
Khi em từ bỏ sự chờ đợi
Em cũng đã buông tay anh rồi
Gạt bỏ dễ dàng tình cảm của mình
Em quay lưng bước đi
Còn anh mới dần hối hận, mong muốn thay đổi
Câu trả lời của em
Nếu như thời gian có thể quay trở lại
Anh nhất định sẽ thận trọng hơn
Dẫu cho anh thực sự có yêu em hay không
Anh vẫn chưa hiểu rõ.
Khởi nguồn của mọi chuyện là từ lần gửi nhầm tin nhắn đó
Đến cuối cùng anh mới hiểu ra em nói biết rồi nghĩa là gì
Vẫn cứ cho rằng em muốn làm bạn nên mới ở bên cạnh anh
Bây giờ mới hiểu thì ra đây lại là hiểu lầm lớn nhất giữa hai chúng ta
Phải làm sao đây, Nên làm gì đây, mới có thể không làm tổn thương nhau
Thế mà anh lại hồ đồ tùy tiện tiết lộ ra điều này
Đây là một sai lầm mà đến giờ chúng ta mới phát hiện ra
Thế là em an nhiên bước đi bỏ lại mình anh nơi chốn cũ
Vậy thì từ bây giờ trở đi
Anh không thể nào thở được nữa rồi
Vì em đã quay lưng đi, em đã từ bỏ
Để lại mình anh nơi đây
Lặng yên đứng ở chốn xưa, hồi tưởng lại quá khứ
Từng chút từng chút một
Mới phát hiện lỗi lầm này thì ra không chỉ riêng em để tâm
Bỗng dưng hiểu được sự dịu dàng trong ánh mắt của em
Bỗng dưng hiểu được nỗi đau trong tim em
Khi em từ bỏ sự chờ đợi
Em cũng đã buông tay anh rồi
Gạt bỏ dễ dàng tình cảm của mình
Em quay lưng bước đi
Còn anh mới dần hối hận, mong muốn thay đổi
Câu trả lời của em
Nếu như thời gian có thể quay trở lại
Anh nhất định sẽ thận trọng hơn
Dẫu cho anh thực sự có yêu em hay không
Anh vẫn chưa hiểu rõ.
Gạt bỏ dễ dàng tình cảm của mình
Em quay lưng bước đi
Còn anh mới dần hối hận, mong muốn thay đổi
Câu trả lời của em
Nếu như thời gian có thể quay trở lại
Anh nhất định sẽ thận trọng hơn
Dẫu cho anh thực sự có yêu em hay không
Anh vẫn chưa hiểu rõ.
Đã từng có biết bao nhiêu kỷ niệm?
Anh chưa từng yêu cô
Chưa từng đưa cô đi chơi
Chưa từng nở một nụ cười với cô.
Nhưng ác mộng với cô thì sao?
Anh thường xuyên hành hạ cô
Thái độ khinh bỉ hướng cô
Kỷ niệm...kỷ niệm....Chúng ta đã từng có kỷ niệm gì?
Chưa....chưa từng có....điều duy nhất mà chúng ta có trong hồi ức, chỉ là sự khổ đau, cay đắng và ân hận mà thôi.
Ân hận, tại sao lúc trước lại đồng ý cưới cô?
Tại sao lúc đó anh lại không từ chối?
Là vì cái gì?
Là vì nhìn thấy cô trong sáng, thiện lương như một thiên sứ nên muốn bẻ gãy đôi cánh của cô?
Giờ đây anh thành công rồi, cô đã rơi vào địa ngục, không còn phân biệt được như thế nào là đúng sai, phải trái, chỉ có thể nằm trên giường bệnh, hấp thụ từng giọt chất lỏng để duy trì sinh mạng.
Đôi cánh thiên thần của cô đã gãy rồi...
Không còn vẻ đáng yêu, hoạt bát nữa.
Đôi con ngươi đen láy không còn kêu anh một tiếng “Sơ Trạch ca ca” nữa rồi.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn không còn chu lên mỗi khi bất mãn.
Đôi tay nhỏ bé không còn níu kéo anh khi anh muốn rời khỏi cô.
Đôi chân trắng nõn giờ đây cũng không còn chạy loạn khắp thành phố H để tìm anh nữa rồi.
Không còn gánh nặng, anh phải vui lên mới phải.
Không còn tiếng nói mềm mại, luôn nhắc nhở anh mình có một người vợ nhỏ ở nhà nữa rồi.
Không còn đi từng hộp đêm để hỏi thăm anh có ở đó không.
Cũng không còn ai ngăn cản để anh kết giao với bạn gái bên ngoài.
Nhưng trong căn biệt thự to lớn, thiếu đi tiếng cười vui vẻ, tràn đấy rực rỡ như ánh mặt trời của cô.
Thiếu đi bóng dáng nho nhỏ, mỗi khi anh đi ngang qua ngôi biệt thự đều là tiếng chú chóSamoyed mà cô nuôi, thiếu mất đi mấy vũng nước nho nhỏ mỗi khi cô tắm cho nó.
Thiếu đi cô vợ nhỏ ngày nào cũng dậy thật sớm để làm bữa sáng cho anh
Thiếu đi bữa trưa phong phú ở trên mặt bàn
Thiếu đi bữa tối với món điểm tâmSachertorte mà cô tự làm
Thiếu đi cái đuôi nhỏ suốt ngày quấn lấy anh.
Mà giờ đây cô chỉ nằm ở đó...
Nằm yên bất động, không hề nhúc nhích.
Đôi môi tái nhợt không một chút huyết sắc
Đôi mắt nhắm nghiền
Hai tay đặt lên bụng nhỏ nhắn
Mà ống dẫn thuốc chằng chịt gắn lên người cô...
Mặt nạ hô hấp, cũng đã đặt trên miệng cô
Cô vốn là một cô gái hồn nhiên, vô tư là như thế.
Nhưng mà chỉ vì yêu anh, giờ đây liền trở thành một con người vô thức.
Chỉ còn có thể duy trì vào máy móc để duy trì sinh mạng.
Ông trời, cầu ông, mau nói cho con biết, rốt cuộc là con sai ở đâu???