Vợ À, Anh Xin Lỗi

Chương 2: Chương 2: Chương 1




Được gả cho chủ tịch tập đoàn Tần Thị - Tần Sơ Trạch là ước mơ của biết bao nhiêu cô gái?

Tần Thị - tập đoàn phát triển nhất trên thế giới, tất cả đều có chi nhánh ở Châu Âu, Châu Mỹ. Nhưng tổng bộ công ty vẫn là ở New York - Mỹ. Ngoài ra thì ở Thượng Hải cũng là một nhánh lớn, chuyên vận chuyển hàng hóa của công ty đi khắp thế giới.

Cũng đúng thôi, Tần Thị là đại gia tộc xuất hiện hàng trăm năm nay trên thế giới rồi. Nghe nói tổ tiên Tần Thị là người Trung Hoa. Mà mẹ anh lại rất thích Trung Hoa, nên thường thấy Tần Sơ Trạch ở Thượng Hải nhất.

Thượng Hải, Đại học X

-Tiểu Luyến, Tiểu Luyến, chậm một chút, chậm đã.

Đặng Mỹ Nhi thở hồng hộc chạy ra đến cửa đại học X, vừa lúc bắt kịp bóng dáng Tiền Luyến Luyến.

-Tiểu Nhi, cậu lại làm sao? Mau tránh ra, đừng có cản trở con đường kiếm tiền của mình.

Tiền Luyến Luyến bị chặn lại, sốt ruột nhìn đồng hồ đeo tay, cũng không thấy có nửa phần tức giận, nhưng trong lòng ngọn lửa đã dâng cao lên tròng mắt.

Đặng Mỹ Nhi bị dọa sợ nhưng cũng không có cập nhật sai thông tin. Ai bảo có thông tin quan trọng đây? Không thì cô cũng đã không phải bôn ba thời gian để ngăn chặn con đường kiếm tiền của Tiểu Luyến.

-Là....là....là ba của cậu.....

-Là ba ba? Ông đến làm gì? Có phải đến đón tớ?

-Tớ không biết, nhưng trông sắc mặt ông ấy rất tối, chắc là có chuyện gì buồn.

Câu trả lời làm Tiền Luyến Luyến hụt hẫng. Haha, lại nữa, lại nữa, cô lại phải quay về căn nhà ba không thương, mẹ không yêu, em gái dè bỉu.

Không muốn, không muốn, không muốn, cái căn nhà đó còn có gì mà cô mong mỏi nữa? Ba mẹ sẵn sàng vứt cô đi, chỉ vì cô không có tài hoa như em gái cô, vứt cô đến cô nhi viện Nhân Ái? Vứt cô đi, xé đi phần tình cảm gia đình trong lòng cô, đánh cô đến sắp tàn phế, để lại di chứng ở tay? Tại sao? Tại sao? Tại sao cùng là chị em, cùng cha sinh, mẹ dạy, cô so với em cô lại khác xa như thế?

Tiền Luyến Luyến trong mắt không giấu nổi sự mất mát, đáy lòng hụt hẫng, khoát khoát tay:

-Không đi.

Đặng Mỹ Nhi mở miệng, đang định nói gì đó nhưng lại bị một gióng nói quen thuộc cắt đứt:

-Đông Phương Nghi!

Lạnh lùng mà tuyệt tình, khiến cho cơ thể Tiền Luyến Luyến cứng đờ. Chậm rãi xoay người lại, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của chính ba ruột mình.

-Ba...

Lời nói chưa dứt câu, đã bị Đông Phương Húc hung hăng trừng một cái.

Nuốt nước bọt, vội vàng chỉnh sửa lại lời nói:

-Đông Phương tiên sinh.....

Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng không còn trừng mình nữa, Luyến Luyến nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.

-Về nhà.

-Nhưng....

-Người đâu, kéo nó về gia môn.

Vừa dứt lời, sau lưng ông ta đi ra hai người áo đen.

Đáng sợ, dù không còn tình nghĩa phụ nữa, cũng không thể đối xử với con gái như thế này, đúng là chưa từng thấy người nào tàn nhẫn như ông ta.

Tiền Luyến Luyến không còn biện pháp nào khác, đành phải cắn răng bước đi theo. Nhưng thông tin nhận được lại làm cô cực kỳ bất ngờ, là Tần lão phu nhân sau khi đến Thượng Hải cảm thấy vừa mắt cô nên muốn cô làm Tần phu nhân.

Bất ngờ với bất ngờ liên tục được kéo đến, khiến cô chịu đựng không nổi, thiếu chút nữa hét to lên. Chỉ cần lấy chồng, cô có thể thoát khỏi Đông Phương gia. Đều nói con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, không, không, cô không còn là con của Đông Phương gia nữa. Từ giờ cô sẽ có tự do, có khoảng trời riêng của mình.

Qua một buổi tiếp xúc với Tần lão phu nhân, Tiền Luyến Luyến cảm thấy bà khá là hiền lành, phúc hậu, hơn nữa còn rất đẹp lão. Này mái tóc bạc phơ, đôi mắt bồ câu hiền từ, đuôi mắt còn có khá nhiều vết chân chim xếp chồng lên nhau, không khó để nhận ra, bà cũng là người Trung Hoa, hơn nữa lão bà bà này cư nhiên lại nuôi lớn Tần đại tổng tài hơn 20 năm, bà cũng đã chèo lái Tần Thị nhiều năm trong khi chờ Tần Sơ Trạch lớn rồi!!!

Gen tốt đúng là gen tốt a~ Ngẫm lại cho mình, không có được vẻ uy nghiêm, lạnh lùng, của ba, cũng không có sắc đẹp, tài năng của mẹ, lại càng không có sự tuyệt tình của Đông Phương gia, nếu không bây giờ cũng sẽ không có tình cảnh này.

Càng nghĩ lại càng đau, Tiền Luyến Luyến chỉ biết ngậm ngùi cười khổ. Mặc dù chỉ là nhợt nhạt nhếch khóe miệng lên, nhưng cũng không thoát được mắt của Tần lão phu nhân khiến bà ngạc nhiên. Dẫu gì cũng mới chỉ là đứa trẻ mới hai mươi tuổi thôi, cũng sẽ không cần có nụ cười như thế, lại nói cô sinh ra trong gia đình danh môn giàu có, cơm không phải lo, gạo không phải kiếm. Nghi ngờ, vẫy tay một cái, bà dặn bác Lưu đi tìm kiếm thông tin về Tiểu Luyến.

Phải công nhận mạng lưới thông tin của Tần Thị cực kỳ nhanh, chỉ khoảng gần một tiếng sau, bác Lưu đã đem tài liệu cung kính đặt trước mặt bà. Lật ra xem một trang, không chữ nào là không khiến bà kinh hách.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.