Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 356: Chương 356: Chương 357






Chiếc xe Rolls-Royce phóng như bay trên đường quốc lộ, Có Tiểu Mạch chuẩn bị xuất viện nhưng trên đường cô lại cảm nhận được sự kỳ lạ, những ánh mắt trách mắng, thậm chí còn có người đứng trước mặt mắng mỏ cô.

Có Tiểu Mạch đã xem qua đoạn âm thanh, khóe môi nở nụ cười khinh bỉ, hóa ra, đây chính là mục đích của chị ta khi đến tìm gặp cô chiều nay à, ép cô phải nói ra những lời này!

Thân hình cô lảo đảo như sắp ngã, cô tưởng rằng trải qua chuyện lần này cô có thể đủ mạnh mẽ để bảo vệ người mà cô muốn bảo vệ, nhưng giờ xem ra chỉ là điều viền vông.

Trên đường Có Tiểu Mạch rời khỏi bệnh viện lại không hề suôn sẻ, đặc biệt là những ánh mắt lạnh lùng khinh bỉ của những người đang coi trọng đạo đức, khi họ cầm những đồ vật trên tay hận thù đập vào người cô thì cô cùng không thẻ tránh né.

Khi Cố Tiểu Mạch đi khỏi bệnh viện thì liền bát giác đưa tay lên đi lau đi những chất lỏng trên trán, cả người cô nhớp nháp, cô không hề thông báo cho bát cứ ai, lúc này khi cô đang đứng ở cổng, rút chiếc điện thoại ra để gọi điện thoại thì một chiếc xe quen thuộc liền rơi vào tầm mắt.

Buổi chiều anh đã rất tức giận mà rời đi nhưng lúc này sao lại xuất hiện ở đây rồi.

Người trong xe chậm rãi bước xuống, sắc mặt lạng lùng tuần tú, nhìn Có Tiểu Mạch không chớp mặt, sau đó thì gương mặt lại trở nên khó coi.



ràng, “Có Tiểu Mạch, tôi xem tin tức rồi.”

Vấn là đền rồi.

Lòng cô giống nhưng là đang bị một vật nặng nào đè xuống vậy, ngoài thần kinh thì vẫn còn rất tỉnh táo còn lại thì đều là cảm giác ngột ngạt, Cố Tiểu Mạch động đậy môi của mình, “Yên tâm, tôi sẽ không làm hại con của anh.”

Đây không phải là câu trả lời mà anh cần.

Mộ Bắc Ngật bước dài đến trước mặt cô, ngón tay thon dài đưa đến nhắc cằm của cô lên, ánh mắt lạnh lùng dữ tợn nhìn cô chằm chằm, “Cho nên, cô chỉ phá hoại hôn lễ của cô ta thôi đúng không?”

Suy nghĩ của người này cũng thật kỳ lạ!

Sắc mặt của Có Tiểu Mạch lập tức thay đổi, bị anh giữ chặt cằm nên đến cả quay đầu cũng không thể, cô kiềm nén lại những biểu cảm trên gương mặt, không dám lộ ra một chút tâm trạng, “Đó là những lời trong lúc tức giận thôi.”

“Tôi coi nó là thật rồi!”

Khi Có Tiểu Mạch vừa nói dứt câu thì Mộ Bắc Ngật liền trực tiếp nói.

Lúc này yên lặng vô cùng, giọng nói của Mộ Bắc Ngật lại đặc biệt trở nên rõ ràng.

“Có Tiểu Mạch, tôi không quan tâm là cô đang suy nghĩ một đằng nói một nẻo hay không, nhưng lời nói này của cô tôi coi là thật rồi, không thể rút lại.”

“Giám đốc Mộ, không phải anh nên lo lắng cho người vợ sắp cưới của anh hay sao, tôi nói những lời nặng nề như vậy, chị ta cũng vì tức giận mà ngắt đi rồi.” Cố Tiểu Mạch không thể thoát khỏi anh, trong đầu đang phải đầu tranh rất lâu thì mới nói ra được câu nói này để khiến anh thả cô ra.

Điều cô cảm thấy khó hiểu là tại sao, Mộ Bắc Ngật lại không lựa chọn tin tưởng Có Lan Tâm.

Rõ ràng lúc này dư luận vẫn còn đang bàn luận rằng cô lại một người xấu xa độc ác cơ mài!

Mộ Bắc Ngật không chút giận dữ ngược lại còn mỉm cười, “Tức giận đến ngát đi sao? Có Tiểu Mạch, kỹ năng tranh cãi của cô cùng tiến bộ không ít đó!”

“Cảm ơn giám đốc Mộ.”

“Có Tiểu Mạch, cô có biết…” Mộ Bắc Ngật chậm rãi cúi đầu, đôi mắt nhìn cô lúc này vẫn không có chút cảm xúc như vậy.

Có Tiểu Mạch hiền lành, ánh mắt có chút hoảng loạn nhưng vẫn cố ý tỏ ra bình tĩnh, “Cái gì.”

“Chỉ có người yêu của tôi mới có quyền can thiệp vào những hành động của tôi, lần nào cô cũng kêu tôi đi thăm người khác, sai khiến tôi đi làm những việc khác, có phải là muốn làm…”

“Giám đốc Mộ nghĩ nhiều rồi! Con của tôi vừa sinh ra thì đã không có cha, đồng thời, tôi cũng không muốn đứa con của Cố Lan ‘Tâm sinh ra cũng không có cha bên cạnh, trẻ con không phải là vật hy sinh, đây là suy nghĩ của tôi, chứ không có ý gì khác.”

Có Tiểu mạch với khí phách kiên cường, nói một cách có trật tự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.