Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 428: Chương 428: Chương 429




Có Tiểu Mạch còn chưa kịp phản ứng, miệng đã bị Mộ Bắc Ngật chặn lại, xưa không bằng nay, nhưng sự mãnh liệt vẫn không khác gì trước đây, người Có Tiểu Mạch mềm nhũn, để mặc anh hôn hít.

Mùi vị này, cô vẫn luôn nhớ nhung một cách xấu hỗ.

Trong đầu Mộ Bắc Ngật bỗng nảy ra một ý nghĩ xáu xa, anh muồn chiếm đoạt cô ở đây.

Có Tiểu Mạch vẫn tỉnh táo như thế, ở đây mặc dù không bị người khác nhìn thấy nhưng cô không thể đề tên khốn nạn Mộ Bắc Ngật bắt nạt mình một lần nữa.

Trong lúc hôn, Có Tiểu Mạch vẫn giãy giụa, cô cắn răng thốt lên vài chữ: “Mộ Bắc Ngật, anh buông tôi ra, khốn nạn, khốn nạn!”

“Cô đã giúp một tên khốn, không phải sao?”

“Tôi ghét anh!”

“Tôi sẽ bù đắp cho cô.”

Mộ Bắc Ngật đáp lại lời cô, sự mềm mại trong vòng tay anh khiến anh cong miệng cười.

Có Tiểu Mạch nghiền răng kèn kẹt: “Hừ, quỷ mới cần sự bù đắp của anh, lời của đàn ông chỉ toàn là lừa dồi!”

Cô đang rất giận, mặt lạnh lùng, đôi mắt to tròn xinh đẹp trở nên u ám, khuôn mặt dịu dàng không hề có chút đùa giỡn.

Mộ Bắc Ngật nhìn ra sự phẫn nộ của cô, Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn đôi môi hồng ướt át của Có Tiểu Mạch, anh mím môi nhìn Có Tiểu Mạch, thật là… dịu dàng?2?

Ánh mắt này khiến Có Tiểu Mạch cảm tháy kinh ngạc, nều cô nhớ không nhằm, lần đầu gặp Mộ Bắc Ngật, anh cũng nhìn Có Lan Tâm với ánh mắt này.

Trái tim Có Tiểu Mạch giống như bị tảng đá nặng đè lên, chỉ có tinh thần là vẫn tỉnh táo, Mộ Bắc Ngật dỗ dành: “Lần này là thật, Có Tiểu Mạch, tôi nhất định sẽ không buông tay cô!”

Lời vừa dứt anh lại cúi đầu hôn lên môi Có Tiểu Mạch, lúc anh nhận ra Có Tiểu Mạch không còn giãy giụa nữa, Mộ Bắc Ngật bắt đầu tiền thêm một bước, anh nhéch miệng cười.

Thời tiết âm u, từ từ hửng nắng, mặt trời bị mây đen che lắp từ từ lướt qua những tằng mây mù mịt, mang lại hơi ám lên hai người, không còn lạnh giá nữa!

Có Tiểu Mạch bị đè dưới đất, nhưng viên sỏi đá đâm vào lưng, vừa đau vừa ngứa, ý thức hỗn loạn, môi bị hôn đến mức sưng đỏ, Mộ Bắc Ngật hôn nhẹ nhàng lên Có Tiểu Mạch sau đó mới buông cô ra.

Mộ Bắc Ngật cúi đầu, anh kéo váy của Có Tiểu Mạch lên, quần áo đã chỉnh tề, nhưng chỉ có Có Tiểu Mạch biết, cơ thể của cô khó chịu như thế nào!

Cảm nhận được ngón tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lắm tắm trên trán, Có Tiểu Mạch chợt sực tỉnh, đôi mắt mở ra, vừa to vừa tròn, trừng mắt nhìn anh không hề che giấu đi sự giận dữ.

Mộ Bắc Ngật cực kỳ vui vẻ, anh nhìn cô giống như một con hồ ly đã ăn no bụng, tận đáy lòng anh rất vui mừng vì tìm thấy cô gái của anh, anh nhẹ nhàng véo má Có Tiểu Mạch, “Có Tiểu Mạch, bây giờ còn phủ nhận nữa không?”

*Mộ Bắc Ngật, anh thật là bỉ ồi.”

Mộ Bắc Ngật biết, năm đó anh có lỗi, bởi vì sự ích kỷ của mình mà cướp đi trong trắng của một cô gái nhưng lại dành tất cả bủ đắp và dịu dàng cho một người phụ nữ đây thủ đoạn và mưu tính!

Có Tiểu Mạch giận anh là điều rất bình thường, không có gì đáng trách!

Mộ Bắc Ngật không phủ nhận, giọng nói khàn đặc: “Tôi đúng là rất bỉ ổi, Có Tiểu Mạch, bây giờ hãy cho tôi cơ hội bù đắp được không? Tôi sẽ đối xử tốt với cô.”

Có Tiểu Mạch sụt sùi, anh vẫn còn đang đè lên người cô đó, nặng chết đi được!

Có Tiểu Mạch muốn nhắc chân lên đạp cho Mộ Bắc Ngật một cái, nhưng lúc nhắc chân lên, phía dưới đau không chịu được, Có Tiểu Mạch nhăn mặt, kêu lên một tiếng.

Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng đặt chân cô xuống, ánh mắt sáng lên, giọng nói có chút hói lỗi, “Vừa nãy làm cô đau rồi, xin lỗi.”

“Bây giờ anh buông tôi ra, tôi không muốn ở bên cạnh anh thêm một giây phút nào nữa!” Có Tiểu Mạch hận không thể nắm chặt tay đánh vào người Mộ Bắc Ngật, cô cần thời gian đề suy nghĩ, bây giờ cho dù có nói cô muốn trồn tránh cô cũng không phản bác!

Cảm nhận được sự phản kháng của cơ thẻ cô, Mộ Bắc Ngật từ từ buông lỏng cô, Có Tiểu Mạch hung dữ đẩy Mộ Bắc Ngật ra, Mộ Bắc Ngật ngồi bệt xuống bên cạnh, người ngả về sau, dựa vào tảng đá.

Nhìn thấy Có Tiểu Mạch vội vàng bò dậy, phủn bỏ bụi đất trên người, không thèm ngoái đâu lại nhìn anh đã bò lên trên đường bỏ chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.