Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 429: Chương 429: Chương 430




Anh nhìn bóng dáng của Có Tiểu Mạch cười đầy mãn nguyện, cảm giác giống như điều quan trọng nhát của mình đã trở lại?

Trong đầu bỗng hiện lên cảnh tượng năm đó Cố Lan Tâm đứng ra nhận đó là mình, ánh mắt anh tràn ngập sự lạnh lẽo, vô cùng đáng sợ!

Còn Có Tiểu Mạch, năm năm qua, một mình ở bên ngoài chăm sóc Nám Nám, đặc biệt là căn bệnh máu trắng bẩm sinh của Nám Nám!

Nghĩ đến đây, Mộ Bắc Ngật cảm thấy khó chịu, cổ họng giống như bị ai đó bóp chặt, không thể nào thở được.

Anh bỗng nhiên đứng dậy, sải bước thật dài, chỉ hai ba bước đã đuỏi kịp Có Tiểu Mạch.

Chủ yếu là vì cơ thể Có Tiểu Mạch đã mệt rã rời, phía dưới đau đớn, cô bước rất chậm, cô cảm nhận được tiếng bước chân phía sau, Có Tiểu Mạch sa sằm mặt mày, cô không vui chút nào, lập tức muốn bước thật nhanh!

Cô vừa mới nhắc chân lên, người phía sau đã đến bên cạnh cô, không nói lời nào bề ngang người cô lên.

Có Tiểu Mạch bị dọa sợ, trong lòng trách móc cái tật xáu này của Mộ Bắc Ngật, người này làm việc gì cũng không thèm nói một tiếng, hừ!

Bản năng của cơ thẻ, Có Tiểu Mạch sợ hãi ôm chặt cổ Mộ Bắc Ngật, lên dốc khó hơn xuống dóc rất nhiều, nhìn thầy cô đi những bước khó khăn, Mộ Bắc Ngật thừa nhận rằng anh rất đau lòng.

“Anh đặt tôi xuống.”

“Không, Cố Tiểu Mạch, suy nghĩ xem bao giờ thì ở bên cạnh tôi.”

Mộ Bắc Ngật không nghĩ nhiều, anh buột miệng thốt ra câu nói này!

Mặt Có Tiểu Mạch đen như đít nồi, cô mở miệng nói: “Tôi chưa bao giờ nghĩ!”

“Vậy bây giờ nghĩ đi nhé!”

Anh vừa nói vừa ôm cô đi lên.

Đến chỗ chiếc xe, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống ghé phụ lái, Mộ Bắc Ngật đi một vòng sang bên ghế lái.

Mộ Bắc Ngật thắt dây an toàn, khởi động xe, niềm vui hân hoan tràn ngập trong lòng, anh không thể nào nghĩ đến những người đàn ông đã bỏ chạy, nhưng cũng nhờ lần này mà hiểu nhằm giữa hai người đã được hóa giải!

“Nghĩ như thế nào rồi?”

Có Tiểu Mạch cắn môi, ánh mắt phẫn nộ: “Tôi không hề nghĩ đến chuyện này, Tổng giám đốc Mộ đã quên mát hôn lễ của mình và Cố Lan Tâm rồi sao?”

“Đừng có lây Có Lan Tâm làm lý do từ chối, cô ta không phải là trở ngại, Có Tiểu Mạch, tại sao không muốn sống thật với trái tim của mình trước mặt tôi? Hay là tôi khiến cô cảm thấy sợ hãi, chán ghét và muồn trốn tránh?”

Mộ Bắc Ngật nghiêng đầu, khuôn mặt u ám, đôi mắt sâu thẳm.

Giọng nói trầm trầm của anh khiến Có Tiểu Mạch cảm nhận thấy sự bắt lực và không biết phải làm gì.

Có Tiểu Mạch bắt giác nắm chặt dây an toàn, “Mộ Bắc Ngật, tôi đã từng nói, tôi không hồi hận đã sinh Nám Nám, thậm chí tôi cũng không oán hận chuyện năm đó, nếu không có chuyện đó tôi sẽ không nhận ra nhà họ có ghét tôi như thế nào, hận không thể tống cổ tôi ra khỏi nhà họ Có, cũng không biết Nám Nám sẽ mang lại tình cảm lớn lao như vậy cho tôi, nhưng hai chúng ta đã lạc mắt nhau năm năm rồi, anh có bù đắp, nhưng anh dành tình cảm, ấm áp, dịu dàng cho Cố Lan Tâm, lúc đó anh đã bỏ lỡ, bây giờ cũng thế.”

Lúc cô nói những lời này, sắc mặt vô cùng điềm tĩnh hững hờ và thoải mái.

Mộ Bắc Ngật không muốn nghe những lời cô nói, “Áy náy với Có Lan Tâm sao? Tôi sẽ không kết hôn với cô ta, ngay từ đầu tôi chưa hề nghĩ đến việc đó.”

Sắc mặt điềm tĩnh, mặc dù trong lòng có chút dao động nhưng cô che giấu rất tốt.

“Trước đây tôi đã từng nghi ngờ cô có phải cô gái năm đó không, tôi còn đi hỏi Cố Chắn Hải và Hoàng Mai, bây giờ nghĩ lại, ba người họ hợp lại lừa tôi, muốn cho con gái bước vào nhà họ Mộ.” Mộ Bắc Ngật nắm chặt vô lăng, nghiêm túc nói ra từng chữ rõ ràng.

Nếu nói không kinh ngạc thì đó là giả, anh đã từng nghi ngờ?

Cô cụp mắt xuống, Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên nghiêng người giọng nói trầm trầm vang lên bên tai Có Tiểu Mạch: “Lần này, để tôi chăm sóc cô và Nám Nám được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.