Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 430: Chương 430: Chương 431




Có Tiểu Mạch mím môi, cô biết cô nói những lời này không phải vì đầu óc choáng váng, thần kinh không ổn định, “Bây giờ tôi không cần, tôi không muốn ở bên cạnh anh, anh hiểu không? Hay là tôi phải nói những lời tuyệt tình hơn nữa thì anh mới thôi?”

Cô có tình nói những lời vô tình để khiến Mộ Bắc Ngật từ bỏ hy vọng.

Nhưng mặt Mộ Bắc Ngật dày hơn cô nghĩ, anh cong miệng cười, “Có Tiểu Mạch, tôi biết cô đang trách tôi, nhưng không thể phủ nhận sự thật rằng cô thích tôi.”

“Tôi nhớ trước đây tôi từng nói, hậu quả của việc cứng miệng là gì?”

Lời vừ dứt, Mộ Bắc Ngật cúi người, trừng phạt Cố Tiểu Mạch bằng cách hôn lên môi cô.

Bây giờ, đối với Mộ Bắc Ngật hôn cô là một chuyện danh chính ngôn thuận, quang minh chính đại, cô chính là của anh!

Có Tiểu Mạch nhăn mặt, không chút nẻ nang đầy anh ra, Mộ Bắc Ngật buông cô ra một cách đáng tiếc.

Tức chết mắt thôi!

Anh rốt cuộc có thể nghe hiểu những lời của cô không? Cô đã nói không muồn, không muốn, hừ!

Có Tiểu Mạch không che giấu đi cơn giận của mình, nhưng cô phát hiện Mộ Bắc Ngật càng ngày càng quá đáng, lúc nào cũng bắt nạt cô!

Cô giơ tay lên lau miệng của mình với bộ mặt chán ghét rồi mới cảm thấy thoải mái hơn, nhìn bộ dạng tức giận của Có Tiểu Mạch, Mộ Bắc Ngật không buồn bực mà còn cảm thấy rất hạnh phúc.

Cô không bỏ đi luôn đã tốt lắm rồi!

Từ đường cao tốc đền bệnh viện hét hơn một tiếng, lúc anh lái xe đến bệnh viện, Dịch Bách đã nhận được mệnh lệnh đứng ở cổng bệnh viện đợi Mộ Bắc Ngật.

Nhìn thấy chiếc xe từ từ dừng lại, Dịch Bách vừa định bước đến thì Có Tiểu Mạch ở trên ghé phụ lái đã bước xuống, Dịch Bách nheo mắt, cậu ta cứ có cảm giác Có Tiểu Mạch rát dịu dàng… nhưng cậu ta lại không có chứng cứ rõ ràng.

“Có Tiểu Mạch.”

Dịch Bách lên tiếng gọi, Có Tiểu Mạch chỉ gật đầu một cái rồi lướt qua cậu ta đi vào bệnh viện.

Á? Cứ thế mà đi sao?

Có Tiểu Mạch bước đi rất nhanh, lúc ở trên xe, áp lực quá lớn khiến cô không thở nồi, nhưng sau khi xuống xe, bầu không khí trong lành mát mẻ khiên Có Tiểu Mạch thoải mái hơn rất nhiều.

Dịch Bách nhìn về phía Mộ Bắc Ngật đang ngòi trên xe, “Sép, anh không sao chứ?”

“Không sao, tìm ra máy tên đó rồi dạy dỗ một trận là được rồi, quan trọng nhát là phải hỏi ra được người đứng đằng sau bọn chúng, biết chưa?” Mộ Bắc Ngật hững hờ nhìn Dịch Bách, Dịch Bách vội vàng gật đầu.

Nói xong Mộ Bắc Ngật mới vứt chìa khóa cho Dịch Bách, dặn dò: 6 đây đợi tôi.”

Bây giờ anh phải đi dỗ dành cô gái bé nhỏ đang hiểu nhằm anh sâu sắc.

Có Tiểu Mạch bước thật nhanh về phòng bệnh, cơ thể vẫn có chút không thoải mái, Nám Nám ngoan ngoãn ngồi trên giường bệnh, thây Có Tiểu Mạch quay về, ánh mắt tràn ngập niềm vui.

“Nắm ơi, mẹ về rồi!”

Hai tay Nám Nám chống cằm, bộ dạng rất vui mừng, Có Tiểu Mạch đang suy nghĩ xem giải thích như thế nào với Nám Nám về chuyện vừa xảy ra.

Có Tiểu Mạch lên tiếng xin lỗi, “Nám Nám, Mani xin lỗi, Mami vẫn chưa mua bữa sáng cho con!”

“Nắm ơi, không sao đâu ạ, ông chú lợi hại đưa mẹ về là được rồi ạ.” Lúc Nám Nám nhắc đến Mộ Bắc Ngật, lông mày cong lên, cười rất ngọt ngào.

Lẽ nào thật sự là vì máu mủ thâm tình nên Nám Nám mới thích Mộ Bắc Ngật như thế sao?

Có Tiểu Mạch sa sầm mặt mày, “Nám Nám, Mami đi tắm trước đã.”

Cô bước vội vào phòng tắm, cơ thể thoái mái trước rồi tính tiếp, còn Nám Nám ngồi trên giường, đôi mắt to tròn ngây thơ đảo qua đảo lại, trong lòng không ngừng tò mò, tại sao môi Nắm lại sưng đỏ như thế, là vì ông chú lợi hại hôn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.