Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 434: Chương 434: Chương 435






“Hơn nữa, tôi không muồn anh tiết lộ thân thề của Nám Nám.”

Công chúa nhỏ của tôi, dựa vào đâu mà phải chịu mọi ánh mắt kỳ dị của nhà họ Mộ, bị người khác chán ghét coi là nghiệt chủng, Có Tiểu Mạch không hề muốn nhìn thây cảnh tượng này.

Hiếm có khi Mộ Bắc Ngật không phản bác lại, đôi mắt đen ngòm, không biết là đang nghĩ điều gì, anh mắp máy: “Được!”

Anh vẫn chưa giải quyết bây sói trong nhà họ Mộ.

Tắt nhiên sẽ không thể tiết lộ, nếu không sẽ khiến Nám Nám lâm vào tình cảnh nguy hiểm!

Sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sằm, có chút khó mở lời khiến Có Tiểu Mạch cũng không biết phải nói gì.

Mãi một lúc sau, cô mới thỏa hiệp một chút: “Mặc dù không muốn thay đổi thói quen cuộc sống, nhưng tôi cũng không phủ nhận con bé là con gái của anh, thế nên, anh vẫn có thể…”

Mộ Bắc Ngật nhíu mày, anh lên tiếng ngắt lời cô: “Tôi sẽ chuẩn bị cho hai người một căn nhà mới, lúc nào tôi muốn gặp Nám Nám thì có thể đến ở vài ngày, em ở đây, tôi không tiện đến!”

Anh một mình quyết định, không hề cho Có Tiểu Mạch cơ hội từ chối!

Có Tiểu Mạch bực bội, cô bước xuống xe, chuẩn bị đi vào nhà của Nam Thần An, Mộ Bắc Ngật cũng xuống xe theo, đi đến bên cạnh Có Tiểu Mạch, chốc chốc lại nghiêng đầu nhìn cô giống như có nhìn như thề nào cũng không đủ.



Có Tiểu Mạch sững sờ ngây người, chỗ này gần biệt thự của anh Nám, xung quanh đều có camera vậy mà anh dám làm như vậy!

“Điên thật rồi!”

Có Tiểu Mạch bực bội, cô bắt mình phải bình tĩnh lại, quyết định không nhìn anh nữa, cô quay người bước về phía trước.

Tinh thần thoải mái, Mộ Bắc Ngật sải bước đến chỗ Có Tiểu Mạch, bỗng nhiên hỏi một câu: “Còn đau không? Đã bôi thuốc chưa?”

Ngoài đỏ mặt ra Có Tiểu Mạch còn muốn hỏi Mộ Bắc Ngật lầy hộp thuốc ở đâu ra, đó là bệnh viện, anh không biết ngại mà đi lây thuốc đó sao?

Nghĩ đến cảnh tượng đó Có Tiểu Mạch cũng cảm tháy lúng túng ngại ngùng, cô cắn răng trả lời: “Tôi không đau!”

“Cứng miệng!”

“Aaa!” Mộ Bắc Ngật lại hét lên kinh ngạc.

Nhìn thấy mình được Mộ Bắc Ngật bề lên, Có Tiểu Mạch chau mày, nhìn anh không hài lòng, “Anh muồn làm gì?”

“Sợ em đau, thế nên ôm em đi.”

“Nhưng…”

Có Tiểu Mạch còn chưa nói hết đã bị chuông điện thoại trong túi sao Mộ Bắc Ngật ngắt lời, lúc trước ông Mộ gọi đến nhưng đã bị Mộ Bắc Ngật tắt nguồn luôn, vừa mới mở nguồn lên không lâu, điện thoại đã gọi đến!

Mộ Bắc Ngật không buông Có Tiểu Mạch ra, anh nhìn cô trêu đùa: “Tôi không có tay để lấy điện thoại, em lấy giúp tôi?”

“Thế anh cho tôi xuống!” Có Tiểu Mạch lạnh lùng nói.

“Thế không nghe nữa.” Mộ Bắc Ngật trả lời.

Ở trước mặt Mộ Bắc Ngật, Có Tiểu Mạch giống như đệ tử gặp sư phụ, quả quýt dày có móng tay nhọn, tự chuốc lấy khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.