Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 435: Chương 435: Chương 436




Chuông điện thoại không ngừng kêu, cuối cùng Có Tiểu Mạch không nhịn được nữa, cô sờ vào túi lầy điện thoại ra, màn hình sáng trưng, Có Tiểu Mạch liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình, bên dưới có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Điện thoại của ông Mộ giống như tiếng còi báo động nhắc nhở Có Tiểu Mạch, anh cứ ở đây với cô mãi mà không chịu quay về, hóa ra là vì kết hôn.

Ba ngày trước hôn lễ cần chuẩn bị, tập duyệt, kiểm tra, Mộ Bắc Ngật là nhân vật chính của buổi lễ, nều vắng mặt thì không hợp lý chút nào.

Có Tiểu Mạch đưa điện thoại đến trước mặt Có Tiểu Mạch, “Nghe không?”

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng liếc nhìn một cái, cuối cùng đặt Có Tiểu Mạch xuống, cầm điện thoại bám nút nghe.

Có Tiểu Mạch đứng ở bên cạnh, không phải không đi mà Mộ Bắc Ngật đan tay vào tay cô, cô không đi nỗi.

Chốc chốc lại nghe thấy tiếng gào thét phẫn nộ, còn Mộ Bắc Ngật chỉ hững hờ đáp lại vài chữ đơn giản.

Khuôn mặt đẹp trai không chút ám áp, giọng nói sắc nhọn, “Lễ cưới là do ông nội đứng ra tổ chức và chịu trách nhiệm, chẳng phải ông nội nên biết rõ quy trình, không phải sao?”

“Lẽ nào cháu muồn họ cười vào mặt sao? Trước ngày két hôn nhân vật chính vắng mặt, Mộ Bắc Ngật, cháu tốt nhát đừng có diễn vở kịch chạy trốn khỏi đám cưới vào hôm đó, nếu không ông dám đảm bảo, ngày thứ hai bức ảnh của Có Tiểu Mạch sẽ được tung ra ngoài!”

Ông Mộ hung dữ uy hiếp, mặt Mộ Bắc Ngật lạnh đến đáng sợ.

“Ông nội nghĩ nhiều quá rồi, hôn lễ chắc chắn là hôn lễ hoành tráng nhát, ông sợ gì chứ?”

Lời vừa dứt, Mộ Bắc Ngật lập tức tắt điện thoại.

Hôn lễ hoành tráng nhát, năm chữ truyền vào tai Có Tiểu Mạch thật là chói tai.

Có Tiểu Mạch vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay của anh, Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn, từ từ buông tay cô ra.

“Mộ Bắc Ngật, đừng có quên những gì anh đã đồng ý, tôi không muốn Nám Nám bị cuốn vào chuyện này!”

Cô lạnh lùng nói thật nhanh, sau đó nhắc chân rời đi, bước đi vội vã, giống như chỉ cần Mộ Bắc Ngật đuỏi theo cô sẽ lập tức bỏ chạy bạt mạng.

Mộ Bắc Ngật đứng yên tại chỗ, đôi mắt sâu thẳm không biết chất chứa điều gì, sống lưng lạnh toát.

Sau đó anh nhéch miệng cười mỉa mai, tắt cả đều có thể kết thúc rồi.

Mộ Bắc Ngật quay người bước đến chỗ chiếc xe đang đứng ở phía xa xa.

Chiếc Rolls-Royce rời khỏi khu biệt thự, lao như bay đến nhà cũ nhà họ Mộ, mặc dù tốc độ rất nhanh nhưng không nhìn thấy sự phẫn nộ trên mặt Mộ Bắc Ngật, sắc mặt anh vô cùng lạnh lùng, giống như chuyện này chẳng đáng gì cả.

Ông Mộ ở trong phòng sách gọi điện thoại xong, sắc mặt u ám đi xuống, trong nhà có một đôi âm âm thằm quan sát, Mộ phu nhân nhìn căn nhà được trang trí đỏ rực rồi chăm chú quan sát sắc mặt không tốt của ông Mộ.

“Có phải bên Bắc Ngật xảy ra chuyện rồi không ạ2”

Rõ ràng là quan tâm nhưng đôi mắt Mộ phu nhân lại hiện lên nụ cười trên nỗi đau người khác, thậm chí, bà ta đã chuẩn bị xong kế sách tiếp theo.

Ông Mộ còn chưa nỏi giận thì Mộ Bắc Ngật đã xuất hiện ở phòng khách, anh mặt không đổi sắc trả lời: “Hôn lễ sẽ được tiền hành theo dự định, Mộ phu nhân có gì lo lắng?”

Mộ phu nhân vốn luôn phỏng đoán thái độ của Mộ Bắc Ngật, lúc nghe câu trả lời của Mộ Bắc Ngật, cơ thể bà ta run run, sau đó nghiền răng kèn kẹt.

Bà ta chỉ có thể cười gượng gạo: “Bắc Ngật nói gì thế, chuyện vui của nhà họ Mộ, tắt nhiên phải kiểm tra cẩn thận chứ, chúc con trăm năm hạnh phúc.”

“Vâng, ông nội, chúng ta lên tằng kiểm tra quy trình hôn lễ đi, đúng rồi, đã gửi thiệp mời cho tất cả công ty của Kinh Đô chưa, không được bỏ lỡ bát cứ một nhà nào, tất cả đều phải đến tham gia mới được.”

Sắc mặt ông Mộ dịu đi không ít, “Bọn họ chắc chắn sẽ đến đây đủ.”

Đây đủ khách khứa, một hôn lễ hoành tráng!

Mộ phu nhân lúng túng đứng ở bên cạnh, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nhẹ nhàng, bàn tay buông thống bên người bỗng nắm chặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.