Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 463: Chương 463: Chương 464






“Đủ rồi, Có Lan Tâm. Con cũng không nhìn lại xem bộ dạng của mình bây giờ điên rồ cỡ nào. Ra ngoài đường người ta có thể không chê à, nếu không muồn mát mặt thì dùng lại ngay cho ba!” Thoáng cái Cố Chắn Hải đã thay đổi sắc mặt, giận dữ quát tháo Cố Lan Tâm.

Cố Lan Tâm khẽ giật mình, không dám tin mà nhìn Có Chắn Hải: “Ba, bây giờ ba đang mắng con đấy à?”

“Cố Chắn Hải, ông đối xử với con gái mình như thế à?”

Ngay lúc đó, bên ngoài có một bóng dáng hốt hoảng xông vào. Khi nhìn thấy Nám Nám khỏe mạnh ngòi trên ghế sô pha, Có Tiểu Mạch mới thở phào một hơi.

Cô lập tức nhìn về máy người nhà họ Có, sắc mặt lạnh lẽo tới cực điểm, giọng điệu như sắp tức phát điên: “Dừng tay.”

Trên trán của Có Tiểu Mạch lắm tắm mò hôi, lúc biết tin thì lầy xe của Dịch Bách phóng như bay tới đây. Cô bước lên trước, ôm chặt Nám Nám vào lòng rồi kéo cô bé ra sau lưng.

Có Tiểu Mạch nhìn về phía Có Lan Tâm đang điên khùng không thôi. Chỉ một đêm không gặp, không ngờ Có Lan Tâm lại ra nông nỗi này, cả người cứ như vừa bị quẳng xuống Địa ngục, dữ tợn mà kinh khủng.



“Cố phu nhân, bà hét lần này tới lần khác đưa con gái của tôi về là muốn khiêu chiến sức chịu đựng có hạn của tôi à2”

“Tại sao? Con gái của bà tự làm tự chịu, hiện tại còn muốn cùng con gái tôi uy hiếp tôi sao? Tôi nói cho bà biết, âm mưu của bà, tôi sẽ không để bà đạt được đâu, ngược lại, tôi bây giờ có thể tống bà đến đồn cảnh sát, néu chuyện cũ– được lật ra, bà nghĩ, mình sẽ bị kết án bao nhiêu năm?” Vẻ mặt của Có Tiểu Mạch vô cùng lạnh lùng, trong mắt cũng đây tia sắc lạnh thấu xương.

Hoàng Mai nhịn không nỗi rét run lên, Có Tiểu Mạch không phải đã biết gì rồi chứ? Không, làm sao cô biết được!

Đến cả nét mặt của Có Chắn Hải cũng cực kì khó coi, chỉ có Có Lan Tâm điên cuồng không chừa đường lui muốn giãy giụa lao về phía cô: “Có Tiểu Mạch, mày đã cướp đi Bắc Ngật, mày đã cướp đi hạnh phúc của tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, cho dù xuống địa ngục, tao cũng sẽ kéo mày theo! “

Có Tiểu Mạch đứng đó không nhúc nhích, thanh giọng lạnh lùng, lạnh lùng quyết đoán đâm thẳng vào điều Có Lan Tâm muốn che giấu: “Có Lan Tâm, tôi nghĩ cô nên hiểu, năm đó là ai thay tôi đi đến nhà họ Mộ kết duyên, tôi còn chưa nói đến về vụ tai nạn trên đường cao tốc, mưu kế của cô quả thật rất hay, một mũi tên giết hai con nhạn, chiêu này thật tốt, cướp? Rốt cuộc là ai cướp của ai, cô nên biết rất rõ. “

Có Chắn Hải còn kinh ngạc hơn Cố Lan Tâm, Cố Chắn Hải ngay lập tức bước đến trước mặt Có Tiểu Mạch, nét mặt ông ta thay đỗ iểu Mạch… con đã biết, chuyện của năm đó rồi?”

“Ông Có, năm đó ông là người thêm dâu vào lửa, ông thầy tôi gục ngã, buộc tôi tội danh không thể tha thứ, đuổi tôi ra khỏi nhà Có, và để con gái ông leo được lên vị trí cao, tắt cả những điều này, các người đã chuẩn bị từ sớm rồi phải không, bây giờ còn dám cùng tôi nói về tình thân? Có nực cười không? Đạo đức giả!

Có Tiểu Mạch âm thằm nắm chặt những ngón tay mình lại, những lời vừa nói ra khiến Có Chắn Hải chắn động.

Có Tiểu Mạch kiên định như đá, để bản thân mạnh mẽ lên một chút, mới không bị những kẻ đạo đức giả, những kẻ lòng dạ cực kì đen tối như vậy chỉ phối nữa, bị lừa rồi mà còn thay bọn họ đềm tiền!

“Đôi khi, tôi nghĩ, rốt cuộc tôi có phải là con gái ruột của ông không, mẹ tôi đối với ông có bao nhiêu oán hận, đến tận khi, bà qua đời, ông thấy tôi như đồ cặn bã, hận không thể nhanh chóng đuổi tôi đi, vứt bỏ tôi hoặc tìm cơ hội hoàn toàn giẫm đạp tôi xuống đắt, tôi đã phạm lỗi gì chứ, tôi đã phạm phải mối hận thù sâu sắc nào, Có Lan Tâm là con gái của ông, còn tôi thì không phải là con gái của ông sao!” Có Tiểu Mạch chề giễu lại, biểu cảm càng thêm lạnh lùng!

Bầu không khí rơi vào yên tĩnh, biểu hiện trên mặt Có Chắn Hải không rõ có ý gì, Hoàng Mai tức run lên, chỉ có Có Lan Tâm là vẫn còn căm phẫn cực độ và muồn phá hủy mọi thứ.

Có Tiểu Mạch khẽ ngắẳng đầu lên, gạt đi những giọt nước mắt chảy ra nơi khóe mắt, Mộ Bắc Ngật đột nhiên xuất hiện ở nhà họ Có, khiến nhóm người họ Có nhát thời càng thêm hoảng hốt.

Hoàng Mai ngăn Có Lan Tâm lại, Cố Lan Tâm trừng mắt nhìn Mộ Bắc Ngật bước tới trước mặt Có Tiểu Mạch, trong lòng, hận thấu xương, cô ta sắp không thẻ kìm nén được cảm giác muốn trả thù đang sinh sôi trong lòng, cho đến khi nó lan đến tận xương tủy của mình.

Mộ Bắc Ngật hoàn toàn nghe thấy những gì Có Tiểu Mạch nói, trong cái ngữ khí bình tĩnh ấy mang theo nỗi đau thương âm thầm cùng với sự tuyệt vọng, anh tận mắt chứng kiến những người từng là người thân đã không ngừng làm ra những chuyện chạm đến giới hạn của anh, mặc dù đã nói rõ từ lâu, nhưng bọn họ cứ vồ vập bám dính như da chó vậy, vướng víu vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.