Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 467: Chương 467: Chương 468




Hai người về đến nhà họ Mộ, chiếc Maybach đậu trước cửa khiến hai người phút chốc tỉnh táo lại, Nam Thần An ngồi trong xe cũng không ngờ lại thấy được tình huống này, Tiểu Mạch và Mộ Bắc Ngật thật sự đã làm hòa rồi sao?

Nam Thần An nhíu mày bước xuống xe, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh: “Tiểu Mạch.”

Có Tiểu Mạch vùng vẫy trên người Mộ Bắc Ngật đề xuống, ánh mắt Mộ Bắc Ngật càng co rút lại, Có Tiểu Mạch té xuống đắt, sau đó liền nghe thầy giọng Nam Thần An: “Tiểu Mạch, chúng ta nói chuyện một chút.”

“Được.”

Nghe câu trả lời của Cố tiểu Mạch, khuôn mặt điền trai của Mộ Bắc Ngật lập tức tràn ngập vẻ đen tối, tức giận bật cười, trước mặt Nam Thần An cắn vào lỗ tai cô…

Anh cúi người, kề miệng vào tai cô nói một câu: “Đợi lát nữa nghĩ xem nên làm cách nào để dỗ anh đi.”

Thân thể Có Tiểu Mạch bắt giác run lên: “Anh Nam, chúng ta nói chuyện ở đây đi, Nám Nám vẫn ở bên trong, em sợ con bé tìm em.

Câu nói này ngược lại khiến Mộ Bắc Ngật an tâm, chứng minh cô sẽ về nhà.

Anh sẽ không lúc nào cũng buộc chặt Có Tiểu Mạch bên mình, anh muốn cho Nam Thân An tự biết, bản thân anh ta thua rồi.

Nhìn bóng dáng Mộ Bắc Ngật đã rời khỏi, tắt cả phiền muộn của Nam Thần An đã không che giấu được nữa, có chút đau đớn hỏi cô: “Tiểu Mạch, giữa em và anh ta… Nám Nám, là con gái anh ta đúng không?”

Nam Thần An vừa mở miệng, ngữ khí vô cùng kiên định, Có Tiểu Mạch tất nhiên không thể che giấu được nữa: “Phải.”

Không phải nghi ngờ, điều này đối với Nam Thần An là một đã kích rất lớn: “Em thích anh ta hả?”

“Phải.”

“Mặc dù hôn lễ vừa hủy bỏ, nhưng giữa em và anh ta còn rất nhiều điều ngăn trở, nhà họ Mộ cũng không dễ dàng gì chấp nhận em đâu, Tiểu Mạch.” Nam Thần An xúc động có chút quá đà.

“Em không nghĩ nhiều như vậy, em chỉ biết là Nám Nám rắt thích anh ấy, em cũng thích anh áy, vậy là được rồi.”

Sự bình tĩnh của Có Tiểu Mạch, lời tỏ tình của cô giống như một nhát dao sắc bén đâm vào đáy lòng Nam Thần An một cách đau đớn, phá hủy luôn cả sự đồng hành âm thằm năm năm qua.

Mà trong căn nhà lúc này, sự thù hận của Có Lan Tâm đang không ngừng tăng lên, trong máy tính toàn bộ đều là hình của Cố Tiểu Mạch, dường như đang chuẩn bị tính toán làm thề nào để tiêu diệt triệt để cô.

Mở phòng làm việc sao? Tìm nhà đầu tư? Huh.

Ngày hôm sau, ở sân bay, một người đàn ông tràn đầy năng lượng, vẻ mặt ôn hòa, con ngươi đen láy đầy vẻ thâm trằm và thông tuệ, khí chất thanh cao nhã nhặn từ từ bước đến.

Lương Dật An nhìn quê hương này, thật là đã nhiều năm xa cách.

Lâu rồi ông cũng chưa gặp lại người đó, từ sau khi người đó chết, ông cũng không dám quay lại lần nữa.

Mãi đến nay, cũng chỉ là vì bàn hạng mục làm ăn cùng doanh nghiệp Mộ Thị ở Kinh Đô nên mới động lòng trắc ẩn đến đây.

“Anh Lương, lâu rồi không gặp.”

“Tôi chẳng qua chỉ là đến bàn cái hợp đồng, anh đích thân đi đón, quá nẻ mặt tôi rồi.”

Hai người một trước một sau lên xe, tổng giám đốc Vương nhìn Lương Dật An vẫn trẻ trung như xưa, trên mặt vẫn không có chút nếp nhăn già nua nào, nhíu mày hỏi: “Anh thật sự không định kết hôn sao? Nếu như bây giờ muồn vẫn còn có thể đó.”

“Thời trẻ không có ý định lấy vợ, bây giờ sao lại muốn được chứ?”

“Haizz, cô ấy vẫn ảnh hưởng đến anh lớn như vậy, thật không biết là vị nào, khiến cho tổng giám đốc Lương nhiều năm vẫn không quên được.”

Trong xe đang phát sóng tin tức giải trí, vẫn là lấy tin tức hôn lễ của Mộ Thị ra làm trò cười, chủ đề không ngừng phóng đại, từ bắt đầu với việc Có Lan Tâm làm mắt áo gi-lê, phanh phui những việc két bè kết phái mà cô ta lén làm sau lưng, đền hiện tại là bàn luận việc hai người con gái cùng tranh giành tổng giám đốc Mộ, cô giành tôi giật, nước lửa không dung hòa, cuối cùng kết thúc bằng thát bại của Có Lan Tâm.

Nhà họ Có.

Người cô ấy cưới cũng họ Có, không biết liệu có phải là người nhà họ Có đó ở Kinh Đô không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.