Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 468: Chương 468: Chương 469




Trong lòng Lương Dật An có chút chắn động, vô thức hỏi lại: “Anh Vương, tin tức này là gì vậy?”

“À, anh không biết sao, gần đây có rất nhiều tin đồn ở Kinh Đô, con gái lớn nhà họ Cố ban đầu ở cùng với Tổng giám đốc Mộ năm năm, vốn dĩ là chuyện chắc chắn sẽ thành đôi, kết quả cô gái họ Có đó lại thay lòng, đi theo một người phục vụ, tôi cũng không can dự vào chuyện này, chỉ biết là một chuyện hiếm tháy, dù sao thì chuyện này cũng rất hot.”

“Có Thị, là Có Chắn Hải u2” Lương Dật An càng cau mày hơn, lầm bẩm trong vô thức.

Ai mà biết được, tổng giám đốc Vương vừa như giáng cho anh một cái tát: “Sao anh biết? Ông tổng giám đốc Có Thị đó nhiều năm nay không có hành động gì lớn, con gái ông áy lại chỉ dựa vào nhà họ Mộ mới có thể đắc ý như thế, hiện tại, tương lai đã sắp bị hủy rồi. Có điều, con gái thứ hai của ông ấy cũng chưa chắc bước chân vào được nhà họ Mộ, ông lão nhà họ Mộ căn bản không xem trọng hai đứa con gái này.”

Hai đứa con gái?

Vậy xem ra trong đó có một người là con của cô áy rồi, lúc này Lương Dật An đã không còn tâm trí nào nghe chuyện phiếm nữa, mặc dù trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh như cũ, nhưng vẫn bát tri bắt giác run rầy hỏi: “Nghe nói tổng giám đốc Cố có một người vợ chính thức, vậy ai là con gái của người này?”

Đài trong xe vẫn phát tin tức liên tục, tổng giám đốc Vương lại không nghe rõ: “Đây là chuyện trong nhà người khác, người ngoài như chúng ta làm sao biết được, tóm lại là có hai người con gái.”

Lương Dật An thoáng rung động, những kí ức từng bị ông giấu kín trong tim ngay tức khắc từ từ hiện lên, ông có chút kích động, muốn xem xem đứa con gái mà cô áy đề lại có giống như cô ấy của năm đó.

Hai người đến một quán trà để uống trà, Có Tiểu Mạch sáng sớm đã nhận được một cuộc điện thoại từ một nhà đầu tư, vội vã chạy từ nhà đến đây.

Bước chân Có Tiểu Mạch vô cùng gắp gáp, lúc vừa quay đầu lại thì đụng vào một người đàn ông đang đi vào.

Có Tiểu Mạch bị đụng đến mức xương bả vai hơi đau, lùi về sau một bước, Lương Dật An tháy tình hình liền đưa tay ra đỡ Có Tiểu Mạch.

Có Tiểu Mạch ngước mắt lên, đôi mắt sáng long lanh hiện lên trong con ngươi Lương Dật An, bốn mắt nhìn nhau.

Khuôn mặt nhỏ nhắn như lòng bàn tay, lông mày nhạt nhạt, phút chốc khiến ông nhìn nhiều thêm một chút, chỉ là tim đập nhanh không giải thích được, nhưng ông rất rõ, ông không quen biết cô bé trước mặt này.

Có Tiểu Mạch giọng điệu gắp rút, nói xin lỗi trước: “Thưa chú, cháu xin lỗi ạ, do cháu không cẩn thận đụng vào chú, có thể làm phiền chú nhường cháu vào trước được không ạ?”

“Được.” Lương Dật An gật đầu, xoay người sang một bên nhường đường cho Có Tiểu Mạch.

Thấy bóng dáng nhanh chóng rời khỏi của Có Tiểu Mạch, Lương Dật An vô tình nhìn thêm vài lần nữa.

Cho đến lúc người bạn đi qua ông mới cũng vào chung.

“Thật xin lỗi, tôi đến muộn.” Ghế lô của Có Tiểu Mạch ở kế bên Lương Dật An, cô ngồi phía đối diện, trước mặt cô là một người đàn ông mập mạp, có vẻ cà lơ phát phơ.

Trong nháy mắt nhìn thấy Có Tiểu Mạch, ánh mắt của người đàn ông liền lóe lên một nét cười khinh bỉ, không nhịn được xoa xoa cái cằm mập ú.

Vì người đối diện rất có thể sẽ là đối tác tương lai của mình, trên mặt Cố Tiểu Mạch vẫn luôn duy trì một nụ cười lễ phép, cô nhìn tách cà phê trước mặt, mở miệng lễ phép nói trước: “Đây là do tổng giám đốc Lưu gọi sao? Tôi cảm ơn tổng giám đốc Lưu nhé”

Dứt lời, Cố Tiểu Mạch cầm tách cà phê lên chuẩn bị uống.

Ai ngờ, khi tay cô vừa đụng vào ly cà phê thì một bàn tay to béo chạm vào tay cô, mang theo vẻ mập mờ, không biết vô tình hay cố ý mà nhẹ nhàng ma sát trên cánh tay Cố Tiểu Mạch.

“Cảm ơn sao? Cô định làm gì để cảm ơn tôi đây?”

Giọng nói của tổng giám đốc Lưu như đang nghẹn phải thứ gì đó vậy, nói một cách sâu xa, ánh mắt kia nhìn chằm chằm về phía Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch nhíu mày một cái nhìn tổng giám đốc Lưu, trong lòng cô dường như đã nghĩ ra gì đó, cô nhẹ nhàng rút tay mình ra, đặt lên đùi mình, không tiếng động chà xuống tấm đệm ngồi.

“Tổng giám đốc Lưu có ý kiến gì với việc hợp tác lần này không?

Nếu như có thể chúng ta có thể thảo luận một chút, sẽ dễ cho việc xúc tiến hợp tác hơn”

“Đương nhiên là có thể rồi, phải thảo luận tốt một chút. Cô Cố, cô thật xinh đẹp” Tròng mắt tổng giám đốc Lưu cười nhạt, khóe miệng nở ra nụ cười khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy sợ hãi.

Tổng giám đốc Lưu kia ngồi yên từ nấy tới giờ bây giờ lại vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh Cố Tiểu Mạch. Cùng lúc đó, ở phòng bao sát vách, Lương Dật An đang cùng bạn bè trò chuyện rôm rả.

“Tổng giám đốc Lưu, mong ông giữ tự trọng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.