Nụ cười của Hứa Nhân Nhân không thể không cứng đờ. Đầu cô ấy nổ oành, đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ.
Hứa Nhân Nhân cố lắm mới lấy lại lý trí, chậm rãi quay đầu nhìn Cố Tiểu Mạch, giả vờ bình tĩnh hỏi: “Chị Tiểu Mạch, bé gái này có phải là con của chị và anh trai Bắc Ngật không?”
Nám Nám chu môi: “Chị ơi, chị không thấy xứng đôi sao? Cha và mẹ em đứng cùng nhau đúng là bổ mắt!”
Đôi mắt Cố Tiểu Mạch hơi nheo lại. Cô đã thương lượng với Mộ Bắc Ngật từ lúc trước, lúc này, cô nhanh chóng lắc đầu: “Nhân Nhân, đây là con gái chị, Nám Nám, cô bé đùa thôi, không phải thật đâu”
Hứa Nhân Nhân thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa sự ẩn nhân bấy lâu không kìm được mà sụp đổ.
Nhưng cô ấy càng ngày càng có cảm giác nhìn không nổi cặp mẹ con trước mặt, đứng trước mặt Mộ Bắc Ngật trông hết sức chướng mắt.
Nám Nám bước từng bước nhỏ đến trước mặt Hứa Nhân Nhân, ôm ngực, giả vờ ngây thơ hỏi: “Chị à, chị có chuyện gì vậy? Chị có thích cha em hả? Cha em chỉ thích mẹ em thôi, chị không thấy họ rất xứng đôi à? “
“Nám Nám, chớ nói bậy bạ, cô ấy chỉ là con gái của người quen, khi còn bé, là bạn chơi cùng thôi” Mộ Bắc Ngật chân dài miên man, từ trên cầu thang bước xuống, đôi mắt đen, kín như bưng nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Mạch, đến mức làm lòng Cố Tiểu Mạch không ngừng sợ hãi.
Hứa Nhân Nhân ngượng ngùng cười, mở to mắt: “Vừa rồi em có hơi bị dọa, suýt chút nữa còn tưởng rằng anh Bắc Ngật sinh con mà không nói cho em biết, tên của bé là Nám Nám phải không? Trông xinh hệt chị Tiểu Mạch”
“Thật không ạ? Đúng rồi, cha, không phải trước kia chúng ta đã nói sẽ chụp ảnh gia đình sao? Chưa có ai giúp chúng ta chụp ảnh. Nếu hôm nay có chị này ở đây, hay là để chị ấy chụp ảnh cho luôn thể?”
Ảnh gia đình? Tại sao Cố Tiểu Mạch không biết!
Hôm nay Nám Nám đối xử với Hứa Nhân Nhân có phần cay nghiệt khác thường. Con bé thu vẻ dễ thương của mình vào, để lộ ra tất cả móng vuốt sắc nhọn.
Cố Tiểu Mạch khẽ nhíu mày, sợ Nám Nám nói nhiều sẽ mệt, nên khuyên can: “Nám Nám, đừng như vậy, tự chơi đi.”
Nám Nám lắc lắc cơ thể nhỏ bé của mình, mở to mắt, cầu xin sự giúp đỡ của Mộ Bắc Ngật: “Cha ơi, mau dỗ dành mẹ, chị gái sẽ đồng ý chụp ảnh cho chúng ta, phải không?”
“Ừ, chị sẽ chụp ảnh cho, Nám Nám ra đó đứng đi”“
Hứa Nhân Nhân thoáng nhìn thấy chiếc máy ảnh đặt trên bàn cà phê, cầm lấy nó một cách khéo léo, hí hoáy một chút, thu lại đôi mắt lạnh thấu xương, chứa đầy hận ý.
Mộ Bắc Ngật không vấn đề gì ôm lấy Cố Tiểu Mạch. Nám Nám nhanh nhẹn chạy đến đứng trước mặt họ, Cố Tiểu Mạch chỉ có thế để tùy họ sắp xếp.
.Cô quay lại nhìn Mộ Bắc Ngật: “Sao em không biết chuyện này?
Hơn nữa, tại sao chúng ta lại chụp ảnh gia đình?”
“Em là của tôi, Nám Nám là con của tôi, có cái gì không hợp lý sao?” Mộ Bắc Ngật xoay người nói rõ ràng.
Tiện thể, anh hơi nghiêng người, lại gần Cố Tiểu Mạch, khẽ mở đôi môi mỏng, cảnh cáo: “Em có nhớ những gì anh đã nói với em đêm đó không? Em không được phép mang theo bất cứ ai tới đây. Hôm nay em đưa Hứa Nhân Nhân về, chờ lúc nữa sẽ bị trừng phạt.”
Hình phạt của Mộ Bắc Ngật chưa bao giờ là một chuyện gì tốt. Trái tim Cố Tiểu Mạch thắt lại ngay lập tức.
Hứa Nhân Nhân cầm máy ảnh lên: “Nào, nhìn vào máy ảnh!”
Cô ấy thực sự không thể nhìn nổi cảnh Mộ Bắc Ngật và Cố Tiểu Mạch quấn quýt bên nhau, hai má gần như áp sát vào nhau. Bàn tay cầm máy ảnh không khỏi siết chặt, ngón tay chuyển sang màu xanh vì dùng sức.
Cố Tiểu Mạch sẽ không tỏ ra bất hòa trước mặt Hứa Nhân Nhân, nhất thời nở một nụ cười công thức. Nhưng Mộ Bắc Ngật dường như không nghe thấy, khóe môi cười dịu dàng. Trong mắt Cố Tiểu Mạch là máy ảnh, mà trong mắt anh toàn bộ là Cố Tiểu Mạch.
Sau khi chụp bức ảnh này, Hứa Nhân Nhân đã tự tiêu hóa nỗi bực.
đọc trong lòng.
Cô ấy cố vắt ra nụ cười cứng ngắc: “Anh Bắc Ngật, sao vừa rồi anh không nhìn vào máy ảnh thế, làm em không chụp được mặt anh”