Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 581: Chương 581: Chương 582




Cố Lan Tâm đặt bộ ấm trà xuống, ngay lập tức cô nhìn thấy Lương Dật An cùng bé gái bước vào, vẻ mặt kinh ngạc. Cô ta cố gắng hết sức kiềm chế để không bị cảnh tượng phi lý trước mặt làm lòi đuôi.

Này, sao bà bác xấu tính lại ở đây, sao tới chỗ nào cũng thấy bác gái xấu tính vậy.

Nám Nám bĩu môi, phồng má tỏ ý không vui.

“Chú Dật An, sao chú lại đưa Nám Nám tới đây. Nám Nám, chúng ta đã lâu không gặp nhau, bác ôm một cái có được không?” Cố Lan Tâm cố gắng ẩn nhẫn, cười tươi tiến lên.

Nám Nám càng ôm chặt cổ Lương Dật An hơn, vẻ mặt kháng cự: “Nám Nám có thể tự mình đi xuống đi, không cần ôm”

Tay của Cố Lan Tâm cứng đờ trong không khí. Lương Dật An đặt Nám Nám xuống, ra lệnh cho người đưa Nám Nám lên lầu, đồng thời, rất nhiều đồ chơi mua cho Nám Nám cũng được gửi đến.

Ngay cả Nám Nám cũng không nhịn được mà nhìn thẳng: “Ông đẹp trai, sao ông lại mua nhiều đồ chơi cho Nám Nám thết”

“Nếu Nám Nám thích những thứ khác, ông cũng sẽ mua cho”

Lương Dật An nhẹ cười, đầy cưng chiều.

“Đủ rồi ạ Ông đẹp trai, Nám Nám lên chơi trước nhé.’ Nám Nám hiểu chuyện, biết Lương Dật An và Cố Lan Tâm có chuyện muốn nói nên chủ động bước lên lầu.

Cố Lan Tâm cứng đờ ngồi trên sô pha nhìn Lương Dật An: “Chú Dật An, chú đưa Nám Nám từ đâu đến thế?”

“Mộ thị.”

Ngón tay của Cố Lan Tâm hơi siết lại một chút, cố ý nói: “Cháu còn nhớ năm năm trước, thi đại học xong, Tiểu Mạch khá thích ra ngoài chơi. Có lần ở trên đường cao tốc liền chơi lớn một chút. Sau đó, con bé đi du học, lúc trở về, liền dẫn theo một đứa con gái. Chà và dì vẫn yêu thương Tiểu Mạch như trước, Nám Nám bây giờ cũng được dạy dỗ rất tốt “.

Trong khi nói, Cố Lan Tâm cố tình thể hiện vẻ ảm đạm, đem sự cô đơn và ngưỡng mộ lộ ra một cách tỉnh tế “Nhìn một lúc, chắc cháu không thích Nám Nám đúng không, mới rồi là diễn à?” Lương Dật An hỏi thẳng tim đen Cố Lan Tâm.

Thần sắc Cố Lan Tâm khẽ hoảng, vội vàng nói: “Chú Dạt AN, cho dù cháu cảm thấy thế giới đối với cháu quá bất công, cháu cũng sẽ không hại một đứa trẻ. Hơn nữa, nếu đã gọi cháu là bác, cháu sẽ không làm gì nó đâu”

Với sự đảm bảo của Cố Lan Tâm, Lương Y An hơi thả lỏng: “Nếu là như vậy thì tốt rồi”

Cố Lan Tâm vừa nghe xong, trong lòng càng thêm dậy sóng. Sự xuất hiện của Nám Nám chính là lời cảnh tỉnh cho cô ta.

Cô ta nhất định phải đuổi Nám Nám ta đi!

Mất tích ngay trong tâm mắt là lựa chọn hợp lý nhất, làm sao để lặng yên đưa nó đi trước mắt Lương Dật An.

“Cháu nhớ Nám Nám thích ăn bánh ngọt. Chú Dật An, bây giờ tôi lên đó hỏi con bé”

Lương Dật An liếc xuống điện thoại, đang vướng bận chuyện công việc. Trong đầu nghĩ đang ở trước mặt ông ấy, hẳn không có chuyện gì nên đồng ý.

Cố Lan Tâm chậm rãi bước lên lầu, từng bước vào phòng trẻ. Sau khi giải tán người giúp việc, chỉ còn lại Nám Nám.

Mặt Nám Nám đầy phòng bì, hừ lạnh một tiếng.

Cố Lan Tâm vẫn không ngừng cười: “Con có thích ăn bánh ngọt không? Bác sẽ dẫn con đi mua, được không?”

“Cha nói với cháu là không thể tin lời bác gái xấu xa!” Nám Nám chính trực nói!

Câu “cha” kia đâm sâu vào trái tim Cố Lan Tâm, hận không thể xé xác Nám Nám ngay lúc này!

giống như mẹ nó, đều là đồ đê tiện!

Cố Lan Tâm hậm hực cười: con không muốn tìm mẹ sao?”

“Bác biết Tiểu Mạch ở đâu, Nám Nám, Nhắc đến mẹ, Nám Nám lập tức quay đầu lại, dù có đề phòng nhưng cô bé vẫn không thể kìm chế được mong muốn đi tìm mẹ.

Nám Nám rơi vào tình thế phải lựa chọn, tìm mẹ, cô muốn tìm mẹ.

“Bác gái, cháu sẽ theo bác đi tìm mẹ, nhưng nếu bác lừa cháu, con sẽ mách cha và ông đẹp trai.”

Cố Lan Tâm đồng ý, nhưng trong lòng lại cười hiểm, Nám Nám, mày nghĩ mình vẫn còn cơ hội quay lại sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.