Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 616: Chương 616: Chương 617




Đột nhiên mặt Cố Tiểu Mạch đỏ lên, bây giờ cô đang bị anh vây trên bồn rửa mặt chạy không được mà trốn cũng không xong, lời nói đã ở ngay bên miệng nhưng lại chậm chạp không nói nên lời.

Trong mắt của Mộ Bắc Ngật đầy ý cười, động tác trên tay không dừng lại chút nào, mắt thấy cổ áo đã được mở ra, một cảnh xuân đẹp đẽ đang dần hé mở, ngón tay Mộ Bắc Ngật vô tình đụng phải, mặt không đổi sắc chiếm tiện nghỉ của cô.

Mặt của Cố Tiểu Mạch càng ngày càng căng ra nhưng cũng không nói câu nào, Mộ Bắc Ngật thấy như vậy nên động tác càng táo bạo, trực tiếp xé rách quần áo của cô ra, dưới tay là một mảng da thịt mịn màng nhẫn nhụi.

Tim của Cố Tiểu Mạch tăng tốc, cắn răng nhẫn nhịn, đột nhiên phản ứng lại, Mộ Bắc Ngật có thể là đang cố ý.

Cô rốt cuộc cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, cắn răng nói một câu: “Mộ Bắc Ngật!”

Vừa nghe thấy giọng nói của cô, động tác trên tay của anh ngừng lại, chậm rã giương mắt nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Kêu anh cái gì?”

“Mộ Bắc Ngật, anh lấy tay ra” Cố Tiểu Mạch vừa giận vừa xấu hổ hai má đỏ bừng, muốn anh bỏ cái tay đang vuốt ve trên người cô xuống.

Mộ Bắc Ngật đột nhiên bật cười, là nụ cười chân thật không giống trước đây, mỗi lần anh cười rộ lên đều không mang theo ý cười.

Cố Tiểu Mạch tức giận bạnh quai hàm, muốn lấy tay đẩy tay anh ra, nhưng mà Mộ Bắc Ngật phản ứng nhanh hơn, lật tay cầm tay cô kéo ra phía sau, lúc này tư thế Cố Tiểu Mạch lại giống như đang hùa theo ý của anh mà dựa sát vào.

Cô muốn dùng chân đá anh, Mộ Bắc Ngật giống như đã sớm biết ý đồ của cô, trực tiếp đi lên phía trước, đôi chân thon dài chặn chân cô lại, không một kế hở dán vào người cô ép cô ngồi yên trên bồn rửa mặt.

Trong lúc nhất thời cô lâm vào trạng thái bị vây hãm, chỉ có thể nhìn anh, đôi mắt hạnh to trong trợn lên, tức giận nhìn chăm chằm vao anh.

Mộ Bắc Ngật cũng không giận, bởi vì người cô đang nhìn bây giờ là anh, biết rõ anh là ai.

Anh kề sát vào tai cô, giọng nói trâm thấp từ tính nói ra từng câu từng chữ như muốn tước lấy hồn phách của người trong lòng: “Anh còn đang nghĩ em có thể chống đỡ được bao lâu”

Thì ra anh đã sớm phát hiện cô tỉnh rồi!

Đạo hạnh của Cố Tiểu Mạch vẫn thấp hơn một chút, tối hôm qua rõ ràng cô hận không thể lúc nào cũng dán lên người Mộ Bắc Ngật, không hề che giấu cảm xúc của mình, mềm mại kêu mẹ, ôm cổ của anh không buông.

Sáng nay vừa mới tỉnh lại phản ứng của Cố Tiểu Mạch đã rất lạ, lúc đầu Mộ Bắc Ngật chỉ là phỏng đoán thôi, nhưng thật không ngờ mới thử một lần thì cô đã không chịu nổi rồi.

Trong lòng của Cố Tiểu Mạch trống rỗng, bên tai lại nghe thấy tiếng cười sung sướng của anh, cơ thể của cô không thể kiềm chế được mà run lên, cố ép bản thân mình tỉnh táo lại, bịa chuyện nói: “Anh đang nói cái gì vậy, em không nhớ rõ chuyện tối hôm qua”

Mộ Bắc Ngật không giận, ngược lại rất nghiêm túc trả lời: “Không sao đâu, một mình anh nhớ là được rồi, anh không ngại giúp em nhớ lại chuyện mà em đã làm vào tối qua”

Vừa dứt lời, không đợi Cố Tiểu Mạch phản ứng đôi môi của anh lại một lần nữa không một kẽ hở hôn lên môi cô.

Cố Tiểu Mạch đầu óc trống rỗng, ngay cả lời từ chối cũng không kịp nói thì đã bị anh trầm luân đi vào, sau đó cô cảm nhận được một chút nhói nhói, khuôn mặt đỏ bừng ý thức được mới sáng sớm mà anh đã muốn khai trai.

Hai người ra khỏi phòng ngủ thì cũng đã là buổi trưa.

Cố Tiểu Mạch cố ý mặc một cái áo cổ lọ, Mộ Bắc Ngật nắm tay cô cùng nhau đi cuống lâu, trên mặt không che giấu được tâm trạng vui sướng.

Nấm Nhỏ nhìn thấy như vậy thì lập tức vui vẻ chạy đến: “ Chú lợi hại, tối qua mẹ giống như con mèo say rượu, chắc chú chăm sóc mẹ rất vất vả nhỉ”

Nấm Nhỏ biểu đạt sự yêu thích đối với Mộ Bắc Ngật, cơ thể linh hoạt nhào qua, Mộ Bắc Ngật đưa tay đón lấy, trong chốc lát cô bé đã được anh ôm vào lòng.

Nấm Nhỏ vẫn thích Mộ Bắc Ngật như trước ôm lấy cổ anh không buông, cười rộ lên. Cố Tiểu Mạch không chớp mắt nhìn cảnh tượng này, ký ức tối hôm qua không khống chế được lại hiện lên trước mắt.

Nhìn vóc dáng nhỏ bé của con bé, Cố Tiểu Mạch nhớ lại tối qua cô cũng giống như đứa trẻ nhảy vào trong ngực của anh, hai má lại không kiềm chế được mà đỏ bừng, xấu hổ muốn chết.

Mộ Bắc Ngật thấy rõ phản ứng trên mặt của Cố Tiểu Mạch, lơ đãng trả lời câu hỏi của cô bé trong lòng: “Không vất vả, giống như chăm sóc cho Nấm Nhỏ vậy đó, rất ngoan”

Cố Tiểu Mạch lặng lẽ khụ một cái che giấu đi vẻ xấu hổ của mình, Nấm Nhỏ vui vẻ nhìn về phía của Cố Tiểu Mạch nói: “Mẹ, có phải mẹ và chú lợi hại sẽ sắp kết hôn không, con rất mong chờ đó nha”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.