Câu này vừa nói ra, không khí xung quanh nhất thời rơi vào im lặng.
Kết hôn hả?
Cố Tiểu Mạch chớp chớp mắt, nhiều năm trôi qua như vậy rồi, hình như Mộ Bắc Ngật là người duy nhất mà cô yêu, hai người cũng đã sớm có tình cảm với nhau, kết hôn cũng là chuyện nước chảy thành sông.
Chỉ là, vết thương trong lòng của cô vẫn chưa kết vảy, hơn nữa Cố Tiểu Mạch cũng không biết bệnh tình của mình có thể khỏi hẳn hay không.
Lúc cô đang đảm chìm trong suy nghĩ của mình thì cảm giác trên tay nặng nề, cúi đầu nhìn thì mới phát hiện Mộ Bắc Ngật đã sớm thả một tay của cô ra rồi, hai tay năm lấy bàn tay của cô, tiện thể nhéo nhéo lòng bàn tay của cô.
Cô ngạc nhiên nhìn anh, Mộ Bắc Ngật mặt không đỏ tim không đập.
nhướng mày nói: “Ăn anh sạch sẽ rồi, bây giờ muốn muốn xách quần chạy à? Hửm?”
Rõ ràng là người nào đó ăn cô sạch sành sanh có được không! Từ đầu tới cuối đều là như vậy!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hiện lên vẻ hờn giận, đang muốn phản bác, thì không nghĩ đến Mộ Bắc Ngật đã tiếp tục nói: “Anh luôn là một người có trách nhiệm đến cùng, nếu em không muốn chịu trách nhỉ: với anh thì cũng được, anh có thể phụ trách với em cả đời, em chỉ cần ở bên cạnh anh là được rồi”
Cố Tiểu Mạch sửng sốt, khi nào thì…Mộ Bắc Ngật biết nói mấy lời âu yếm này vậy? Làm cho mặt cô thoáng chốc đỏ bừng, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lúc Mộ Bắc Ngật và Cố Tiểu Mạch đi ra khỏi nhà họ Mộ, Dịch Bách kinh ngạc nhìn vẻ mặt vui vẻ của Mộ Bắc Ngật, “Tổng giám đốc Mộ, sao.
hôm nay anh lại vui vẻ như vậy?”
“Rõ ràng như vậy hả?” Nếu là trước kia, Mộ Bắc Ngật sẽ không trả lời mấy vấn đề nhàm chán này của Bách Dịch, nhưng bây giờ tâm trạng anh đang vui vẻ nên hỏi ngược lại.
Dịch Bách ngẩn ra, ánh mắt tập trung lên người của Cố Tiểu Mạch, chậc chậc, cô ấy đúng là một người phụ nữ kỳ lạ vậy mà có thể làm cho tổng giám đốc của anh ta trở nên dễ nói chuyện như vậy, Dịch Bách vô cùng chân thành gật đầu, hai mắt trừng to.
Mộ Bắc Ngật nhếch môi, hơi hơi mỉm cười, không mặn không nhạt mở miệng: “Vậy tại sao người nào đó không nhìn ra vậy?”
Người nào đó là ám chỉ ai, Cố Tiểu Mạch không tự giác đang bị điểm mặt gọi tên, từ sáng cho đến bây giờ Cố Tiểu Mạch chưa bao giờ chiếm ưu thế khi nói chuyện với anh.
Phải biết rằng trước kia mỗi lần Cố Tiểu Mạch và Mộ Bắc Ngật cãi nhau, cô luôn đấu trí đấu dũng, trăm trận trăm thẳng, chưa bao giờ để Mộ Bắc Ngật thắng một trận nào.
Cố Tiểu Mạch lập tức nở nụ cười thật tươi với anh, nụ cười lộ ra tám cái răng tiêu chuẩn: “Tổng giám đốc Mộ vui vẻ thì đương nhiên tôi cũng Vui vẻ”
Sau khi nhìn thấy màn này, anh lập tức nhíu mày, làm như không vừa ý mà lướt qua Dịch Bách, ánh mắt vừa đảo qua nhất thời làm cho sống lưng của Dịch Bách run lên, cảm giác được nguy hiểm bao trùm, cả người căng thẳng.
“Nếu không phải có người khác, anh đã hôn em rồi” Mộ Bắc Ngật không coi ai ra gì nói, giọng nói không lớn không nhỏ vừa đủ để hai người ở đây nghe rõ rành mạch.
Cố Tiểu Mạch bất giác phát hiện nếu cứ ở cùng Mộ Bắc Ngật như thế này thì sớm muộn gì cũng sẽ nổ banh xác mà chết…cô tự nhận da mặt của mình cũng dày nhưng cũng không dày bằng một góc của Mộ Bắc Ngật. . Truyện Full
Sau khi đi vào phòng làm việc, Cố Tiểu Mạch đã nghe trợ lý báo cáo: “Chị Tiểu Mạch, lễ phục của phòng làm việc đã gửi đến cho cô Cố Lan Tâm rồi. Hôm nay cô ta sẽ tham gia một cái liên hoan phim, cô ta sẽ mặc lễ phục vừa mới gửi qua của chúng ta, chỉ có điều, cô ta cố ý chỉ đích danh chị, muốn chị qua bên đó kiểm tra lại trang phục”
Cố Tiểu Mạch nghe vậy thì nhíu mày, Cố Lan Tâm? Cô ta không phải đang ở bệnh viện à, sao nhanh như vậy đã tham gia liên hoan phim rồi?
ôi biết rồi”
Cố Tiểu Mạch bình tĩnh trả lời, lập tức dựa theo địa điểm đã cho.
sẵn mà đi đến liên hoan phim.
Sau khi Lương Dật An biết được thân phận thật sự của Cố Lan Tâm, thái độ của ông đã thay đổi đáng kể, ông vậy mà đã đáp ứng nguyện vọng của cô ta cho cô ta tham gia liên hoan phim. Giờ phút này, Cố Lan Tâm đang ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi đơn, phía sau là bộ lễ phục mà cô ta sẽ mặc trong đêm liên hoan phim.
Cố Lan Tâm híp mắt lại, u ám ngoéo môi một cái, nói không thành tiếng: “Cố Tiểu Mạch, mày chắc chắn sẽ không tưởng tượng đến bây giờ bản thân mày vẫn còn mù tịt không biết gì hết, tao sẽ cho mày sống không bằng chết!”