Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 626: Chương 626: Chương 627




Mộ Bắc Ngật gật đầu, bộ dạng cậu thấy tôi đang nói đùa với anh hả, và nhận thấy ánh mắt khiếp sợ của các nhân viên, Mộ Bắc Ngật cũng nhận ra mình có chút không bình thường.

Anh véo véo mi tâm: “Sau khi trở về lập kế hoạch đề xuất cho tôi, không cần phải khuôn sáo, nếu làm không tốt, tiền thưởng hàng tháng sẽ bị trừ đi!”

Tổng giám đốc Mộ ơi tổng giám đốc Mộ, anh luôn biết cách ăn sạch Cố Tiểu Mạch nhưng anh lại gặp rắc rối trong vấn đề chiều lòng các cô gái.

Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt đã đến giờ ăn cơm trưa, công việc của Mộ Bắc Ngật kết thúc, giống như nhớ đến điều gì đó, đôi mắt anh bỗng chốc tối sầm lại, một dòng nước ngầm cuồn cuộn chảy xiết trong mắt anh.

Dịch Bách vừa từ bên ngoài bước vào, anh ta chợt nghe thấy lời phân phó của Cố Bắc Ngật: “Dịch Bách, chuẩn bị bữa trưa tình yêu rồi gửi đến phòng làm việc của Cố Tiểu Mạch đi”

Dịch Bách nhún một cái, hơi nghiêng người nhìn về phía bàn làm việc của tổng giám đốc, anh ta phát hiện mấy tờ giấy nháp trước mặt tổng giám đốc đã viết đầy chữ cầu hôn, nét chữ rồng bay phượng múa, dày đặc.

“Tổng giám đốc Mộ, anh vẫn còn phiền não về chuyện cầu hôn hả?

Thực ra, lễ nghĩa là cần thiết, nhưng tôi cảm thấy tốt nhất là nên dùng sự chân thành của bản thân để làm cô ấy cảm động. Anh và Cố Tiểu Mạch cũng đã quen nhau được một thời gian và chắc hẳn đã có rất nhiều kỷ niệm, chúng ta hãy đem những khoảnh khắc đó làm thành đoạn clip, anh thấy thế nào?”

Dịch Bách cũng chỉ thuận miệng đưa ra đề nghị, không ngờ lại gây ra hậu quả là tối nay phải ở lại tăng ca!

Mộ Bắc Ngật im lặng suy nghĩ một lúc lâu, cảm thấy biện pháp này cũng là khả thi thế là lập tức gõ bàn phân phó: “Được rồi, tối nay tăng ca thực hiện”

Dịch Bách nhất thời cảm thấy sấm chớp đùng đùng, muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, sao có thể, một tên xử nam như anh lại cứ phải đưa ra phương pháp giúp tổng giám đốc theo đuổi bạn gái!

Cố Tiểu Mạch cũng đang giải quyết công việc và thông báo của phòng làm việc, trợ lý nhỏ mang theo một hộp cơm thơm phức bước vào phòng làm việc của cô, cố ý cao giọng để thu hút sự chú ý của Cố Tiểu Mạch: “Chị Tiểu Mạch, cái này chính là bữa trưa do tổng giám đốc Mộ gửi qua”

“Anh ấy đến đây à?” Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu lên, trong mắt không giấu được vẻ chờ mong.

“Là cấp dưới của anh Mộ, chị Tiểu Mạch, đừng lo làm việc mà không ăn cơm trưa nữa” Trợ lý nhỏ đưa hộp cơm qua, mở nắp ra, đồ ăn hiện ra bên trong khiến trợ lý nhỏ kinh ngạc.

Dịch Bách lòe loẹt tự đưa ra quyết định thay cho tổng giám đốc, anh ta ra bảo người ta vẽ một trái tim to lớn lên đó và dùng que cà rốt sắp thành hai chữ cái đầu là M, N.

Trợ lý nhỏ mở to mắt, cuối cùng cung phản xạ cũng có phản ứng, cô ấy chớp mắt nhìn về phía của Cố Tiểu Mạch: “Chị và anh Mộ hóa ra…là có quan hệ yêu đương”

Nhìn thấy trợ lý nhỏ sửng sốt như vậy, Cố Tiểu Mạch mặt không đổi sắc trả lời: “Cô cho rằng tôi không xứng với anh ấy, hay không bằng vị hôn thê cũ của anh ấy? Kinh ngạc như vậy làm cái gì?”

“Không!Không phải! Em chỉ nghĩ rằng chị Tiểu Mạch sẽ gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, sẽ không dây dưa với tổng giám đốc Mộ nhiều.”

Cố Tiểu Mạch nghiêm túc đồng ý: “Trước đây tôi cũng có một ý nghĩ ngu ngốc như vậy, tránh xa anh ây một chút và bo bo giữ mình, nhưng mọi người vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết anh ta tốt như thế nào”

Tình cảm chân thành của Cố Tiểu Mạch luôn bộc lộ trước mặt người khác, nhưng lại không ngấm ngầm không nói ra trước mặt Mộ Bắc Ngật.

Sau bữa trưa, đơn khởi tố của Cố Lan Tâm đã được chuyển đến, trang phục của phòng làm việc có vấn đề, nạn nhân phải đi đến bệnh viện cấp cứu trong tình trạng nguy kịch.

Nhưng không hiểu vì lý do gì, Lương Dật An sau khi biết Cố Lan Tâm đã gửi đơn tố cáo đến cho cô đã không do dự chạy đến phòng làm việc của Cố Tiểu Mạch”

Trong phòng tiếp khách, Cố Tiểu Mạch nhìn Lương Dật An ôn nhuận như ngọc ngồi trên sô pha, khí chất trầm ổn.

Lương Dật An nhìn lướt qua Cố Tiểu Mạch, giọng điệu đắn đo: “Chú cũng không biết Lan Tâm đã đệ đơn kiện, nhưng cháu Cố, chú thực sự muốn biết chuyện gì đã xảy ra với bộ lễ phục đó.”

Giọng điệu của ông ấy rất ngay thẳng, không bị ảnh hưởng bởi chuyện cá nhân, luôn nhẹ nhàng và bình tĩnh như vậy.

“Chú Lương, phòng làm việc vẫn đang tiến hàng điều tra bộ lễ phục đó. Sau khi bộ lễ phục đó được hoàn thành, thì nó đã được gửi trực tiếp cho Cố Lan Tâm. Cháu chỉ chạm vào nó một lần duy nhất là trong phòng nghỉ ngày hôm đó, nhưng Cố Lan Tâm cũng có mặt vào thời điểm đó. Nếu cháu muốn hãm hại cô ta thì làm sao cháu có thể đầu độc cả chiếc váy của cô ta dưới mắt cô ta được?”

“Cháu cố nói đúng, bây giờ thân thể của Lan Tâm quả thực đã bị nổi mẩn nghiêm trọng, da con bé suýt chút nữa đã bị hủy hoại, chú … chú chỉ muốn thay con bé đòi lại công bằng, nếu có gì sai sót, xin cháu Cố rộng lòng tha thứ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.