Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 627: Chương 627: Chương 628




Cố Tiểu Mạch nghĩ thầm sự giáo dục của một người thật ra cũng không cần cố ý thể hiện, chúng ta có thể tự cảm nhận được.

Nói một cách đơn giản, hôm nay Lương Dật An đến đây chỉ để nói với cô rằng ông sẽ đòi lại công bằng cho Cố Lan Tâm, còn ông và cô thực ra cũng chỉ là mối quan hệ hời hợt, cùng nhau uống vài ly rượu.

Cố Tiểu Mạch lạnh nhạt mỉm cười rồi trả lời: “Chúng cháu có thể giải quyết vấn đề này thông qua các thủ tục tư pháp, chú Lương không phải lo lắng về người bạn sơ kiến này, trong lòng cháu cũng sẽ không trách móc chú, đây là cách thuận tiện nhất cho mọi người”

“Cháu sẽ nhận đơn khởi tố này, chú Lương, không tiễn”

Lương Dật An nhìn nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi của Cố Tiểu Mạch, đó không giống như đang che đậy hay cậy mạnh mà là một nụ cười thực sự, không chút giả dối.

Nụ cười rạng rỡ của cô đi xâm nhập vào đôi mắt của ông, vô thức câu mất tâm tư của Lương Dật An, ý tứ không rõ.

Khi Lương Dật An trở lại bệnh viện, Cố Lan Tâm đã sớm tỉnh dậy, có thể là do một y tá đã làm không tốt công việc của mình, trong phòng bệnh nhất thời truyền ra tiếng bát đũa vỡ, những mảnh vỡ văng vào ống quần của cô y tá nhỏ.

“Cô làm việc như thế nào vậy, không có mắt hả!”

“Cô Cố, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không cố ý!”

Không có Lương Dật An ở đây, Cố Lan Tâm không cần phải diễn trò, trực tiếp bại lộ bản tính, trong lòng vẫn chưa hết giận, định tát cô y tá nhỏ mấy cái.

Lương Dật An đẩy cửa đi vào, bàn tay đang giơ lên của Cố Lan Tâm nhanh chóng hạ xuống, trên mặt thoáng hiện vẻ dữ tợn, tủi thân mà than thở: “Lương…chú à, vừa rồi bát đũa vô tình rơi xuống đất”

“Vết thương trên tay là sao vậy?”

Lương Dật An nhìn thoáng qua vết bầm tím trên mu bàn tay Cố Lan Tâm, cô y tá nhỏ trong lòng sợ hãi nói: “Xin lỗi, tổng giám đốc Lương, tôi mới chỉ là thực tập sinh thôi, xin lỗi, tôi không cố ý làm vậy đâu”

“Không sao đâu, chút Lương, con đã quen lâu rồi, chút đau này không có gì, con sẽ không nói gì đâu” Cố Lan Tâm diễn xuất sinh động đến mức không để lộ một chút sơ hở nào.

Lương Dật An quở trách cô y tá nhỏ vài câu rồi bảo cô đi ra ngoài, lúc này, ông bước đến bên giường Cố Lan Tâm, giọng điệu có chút đau lòng, chậm rãi nói: “Lan Tâm, con là con gái của cha, không cần phải cẩn thận từng chút một như vậy”

Cố Lan Tâm trong lòng dao động một cái, hơi rũ mắt xuống, trong đó hiện lên một ý cười vui sướng, lại ngoan ngoãn gật đầu.

Trong tiết trời cuối thu, cái lạnh theo lòng bàn chân len lỏi vào, hôm nay Cố Tiểu Mạch đã hoàn thành công việc sớm, dù đã quấn chặt áo khoác nhưng khi bước ra khỏi phòng làm việc, cô vẫn cảm thấy ớn lạnh.

Mộ Bắc Ngật để cấp dưới chở cô về nhà, trên đường đi cô nhận được cuộc gọi từ Mộ Bắc Ngật, giọng nói dịu dàng và điềm tĩnh từ ống nghe phát ra: “Em chuẩn bị về nhà chưa?”

Cố Tiểu Mạch ngoan ngoãn trả lời, sau đó hai người nói thêm vài câu, Cố Tiểu Mạch nhỏ giọng hỏi: “Khi nào thì anh về?”

Ngay khi vừa nói xong, đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười yếu ớt.

Lúc này, Bắc Ngật đang bố trí hiện trường cầu hôn, nhìn chằm chằm vào tiến độ thực hiện của đoạn clip, lại bị những lời nói của Cố Tiểu Mạch lấy lòng, anh sung sướng nói: “Nhớ anh không? Tối nay anh có chuyện, sợ không về được.”

“Anh bận lảm hả? Mười hai giờ anh không về được à?” Cố Tiểu Mạch vội vàng hỏi thẳng, bàn tay đang cầm điện thoại vô thức siết chặt lại.

Dường như cô rất muốn gặp anh vào giờ phút này, không biết vì lý do vì sao.

Vì vậy, cô cũng trở nên hơi bướng bỉnh, và Cố Tiểu Mạch nhấp nháy môi

Khi Cố Tiểu Mạch nghe điện thoại, đôi mắt cô vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe chạy chầm chậm, những tòa nhà và hàng cây bên đường cũng không biến mất quá nhanh. Cô vô thức siết chặt điện thoại, đôi mắt trong veo, sạch sẽ, nhưng dường như đang bị phủ một lớp bụi mờ, nhẹ nhàng che đậy lên vết thương.

Vào lúc này, Mộ Bắc Ngật đang nhìn hai nhân vật trong đoạn clip, cô gái nhỏ trong tạo hình hoạt hình đang nhanh mồm nhanh miệng nam nhân vật chính, nhưng cô ấy không thể chịu đựng được trêu chọc, nam nhân vật chính trêu chọc một chút, khuôn mặt cô bé bất giác đỏ lên, tim đập thình thịch.

Mặt mày bất giác trở nên nhu hòa, khóe miệng Mộ Bắc Ngật tràn ra ý cười, hai đồng xu trên khóe miệng chìm sât Tiểu Mạch, sao trước đây anh không phát hiện em dính người như vậy chứ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.