Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 652: Chương 652: Chương 653




Ngu Thâm kéo khóe môi cười cười, đi tới, tiếp tục khéo léo dùng châm châm cứu, cho Cố Tiểu Mạch.

Tiểu Bất Điểm phản ứng lại và sững sờ nhìn lão đại của mình: “Lão Đại, người không phải đã chết rồi hả? Anh đang làm gì “Giúp cô ấy yên tâm đi Tây phương ” Trên tay là chuyện tốt, nhưng không nói ra những điều tốt đẹp.

Nhưng Tiểu Bất Điểm lại không có mù, làm sao không nhìn ra Lão Đại đang cứu giúp người bị thương, mặc dù không dám đến gần người phụ nữ đó, nhưng vẫn đứng sang một bên quan tâm hỏi: “Lão Đại, cô ấy còn cứu được không? Tôi thấy cô ấy chỉ mở mắt nhưng không đáp lại”

“Cô ấy vốn đang hấp hối, suýt chút nữa đã chết rôi. Bây giờ tôi đã cứu cô ấy, các chức năng cơ thể của cô ấy đang được điều chỉnh để thích ứng. Mở mắt không có nghĩa là cô ấy tỉnh, nhưng liệu cô ấy có thể hoàn toàn tỉnh táo không, nó phụ thuộc vào số phận của chính cô ấy”

Ngu Thâm lại đề cập đến “số phận”

Tiểu Bất Điểm nhún vai và thầm cầu phúc: “Tôi hy vọng cô ấy sẽ tỉnh lại. Lão Đại của chúng tôi có một cơ hội hiếm có để tích đức. Cô tuyệt đối không được hoảng sợ về điều này!”

Ngu Thâm cau mày, nhỏ giọng khiển trách: “Sau này muốn nói xấu cấp trên thì nhớ trốn xa xa mà nói, trước mặt tôi mà dám hé răng, muốn trừ tiền thưởng tháng này?”

Khi vừa nói xong những lời nay, Ngu Thâm trực tiếp châm cứu vào.

huyệt đạo trên tay Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch bất giác cử động ngón tay và hơi cong lên.

Động tác tinh tế này lọt vào trong mắt Ngu Thâm, trong mắt dần đần hiện lên ý cười, anh vỗ võ chân đứng lên, đi về phía của Tiểu Bất Điểm nói: “Lát nữa rút những cây kim này ra, cô ấy bây giờ giống như ngàn cân treo sợi tóc, nếu khi rút châm ra trực tiếp tắt thở thì cậu lo hậu sự luôn đi nhé.”

Lão Đại, bạn đang trêu chọc Tiểu Bất Điểm! Trái tim của Tiểu Bất Điểm rõ ràng là rất yếu ớt.

Tiểu Bất Điểm bĩu môi muốn phản kháng nhưng Ngu Thâm mặt không đổi sắc bổ thêm một đao: “Em 23 tuổi rồi mà vẫn bĩu môi làm mặt dễ thương à, có cảm thấy buồn nôn hay không hả?”

“Lão Đại, anh gần 30 rồi, còn ở đây trêu chọc tôi cả ngày, chắc anh không ngây thơ đâu! Hừ hừ, trách không được đến bây giờ anh vẫn chưa tìm được vợi”

Ngu Thâm chậm rãi xoay người, ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm: “Tôi làm nhiều ác, phẩm tính không đoan chính, lại luôn thích lừa người làm ăn. Không phải cậu nói ai lấy tôi là xui xẻo tám đời à?Tôi đang cứu độ chúng sinh, Chưa từng thấy ai da mặt dày hơn tường thành, đương nhiên Tiểu Bất Điểm chỉ dám nói thầm trong lòng, không dám nói ra ngoài mặt.

Nếu không, nếu người phụ nữ trên giường thật sự không cứu được mạng mình, Tiểu Bất Điểm đoán chắc là Lão Đại sẽ kêu anh ta đưa người phụ nữ đến nhà xác để hỏa táng, nghĩ đến điều đó thật kinh hãi, anh ta không muốn!

Qua đêm, thời tiết trở nên tốt đẹp.

Vào sáng sớm, một tin tức lớn đã bùng nổ ở Kinh Đô. Gia đình mẹ đẻ Mộ phu nhân là nhà họ Lục bị phanh phui nhận hối Kinh tế quanh năm thiếu thốn nhưng họ vẫn có tiền từ nhiều nơi đổ về.

Thậm chí, nhà họ Lục còn cử gián điệp đến nhà họ Mộ để tìm cách thu thập tin tức có ích, công ty đã có thua lỗ nghiêm trọng nhưng vẫn lừa gạt cLão Đạing.

Một khi loại tin tức này được tiết lộ, công ty chắc chắn sẽ bị phá sản.

Và việc nhà họ Mộ đào ra gián điệp, nếu vào công ty nào đó thì không chấp nhận được rồi, nhất thời trong giới kinh doanh nổi lên một cơn bão lớn, có nhiều đồn đoán về việc nhà họ Mộ. sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào.

Sáng sớm, sau khi Mộ Bắc Ngật đến công ty, anh ta dặn dò Dịch Bách: “Tin tức được tung ra rồi à?”

“Đúng vậy tổng giám đốc, nó đã được phát hành”

“Trước tiên, quấy rối các dự án của nhà họ Lục, tạo cơ hội cho họ được đầu tư. Khi đang tổ chức hội nghị, trực tiếp vạch trần vụ án mờ.

ám lớn nhất của nhà họ Lưu và sau đó lập tức tiến hành tố tụng. Mua từng cái cổ phiếu rải rác của nhà họ Lưu, giáng cho bọn họ một đòn nặng nề” Mộ Bắc Ngật dựa vào chỗ ngồi, xoa nhẹ lông mày rồi nói.

Nghe vậy, Dịch Bách bất giác cau mày: “Tổng giám đốc, không phải chúng ta có thể dùng cách đơn giản nhất nhanh gọn nhất để hoàn toàn bóp chết nhà họ Lưu không cho họ cơ hội ngóc đầu dậy hay sao?”

Điều này mới phù hợp với tính cách lạnh lùng, dứt khoát của tổng giám đốc Mộ không?

Tại sao, tổng giám đốc lại chọn cách rắc rối và gây sức ép nhất vậy?

Mộ Bắc Ngật nâng mắt nhìn sang, đôi mắt của đã từng chút từng chút kết băng lại: “Làm sao có thể để bọn họ chết đơn giản như vậy?”

“Làm như tôi đã nói.”

“Vâng, tổng giám đố người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.