Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 662: Chương 662: Chương 663




Bây giờ nhìn Lương Dật An rất điềm tĩnh, không thể tin được ông lại bị mất đi lý trí mà vô duyên vô cớ đi nhận Cố Lan Tâm làm con của mình. Nhưng mà nghĩ lại, Cố Lan Tâm mưu kế đa đoan thì việc ông bị lừa gạt cũng không phải là điều khó hiểu.

Mộ Bắc Ngật chỉ muốn bảo vệ danh dự cho Cố Tiểu Mạch, không cho phép bất cứ ai chà đạp, đi được hai ba bước thì Mộ Bắc Ngật đột nhiên dừng lại, mở miệng nói: “Tôi không muốn nhìn thấy bất kỳ tin tức giả dối nào tiếp tục được lan truyền trên mạng vào ngày mai, nếu không thì, Cố Lan Tâm, cô hãy đợi những tư liệu này sẽ được phát trên mạng vào ngày mai đi!”

Cả người Cố Lan Tâm run rẩy, chợt cảm thấy cơ thể còn còn chút sức lực, nhất thời không đứng vững được ngã khụy xuống đất, cô ả vội vàng giải thích: “Cha, không phải như vậy đâu, con khôn phải cố ý muốn hãm lại Cố Tiểu Mạch, là bởi vì trong lòng con quá khó chịu, con không cam tâm nên mới có thể làm ra chuyện này”

Lương Dật An nhíu chặt lông mày, như chợt bừng tỉnh, không nhìn Cố Lan Tâm một cái, cứ như vậy mà bước ra khỏi phòng.

Lúc này Mộ Bắc Ngật vừa đi đến bên cạnh xe thì bị Lương Dật An gọi lại.

“Tổng giám đốc Mộ, đợi tôi một chút”

Dịch Bách đang mở cửa xe thì ngừng lại, Mộ Bắc Ngật lạnh nhạt, chậm rãi dừng lại, không lạnh không nóng nhìn qua ông.

“Tổng giám đốc Lương, anh có phải muốn nói gì với tôi”

Lương Dật An đi hai ba bước nữa sẽ đến bên cạnh Mộ Bắc Ngật, anh liếc mắt nhìn Dịch Bách, Dịch Bách biết điều tránh đi.

“Tổng giám đốc Mộ sao lại chọn ngày hôm nay để nói chuyện này, có phải anh muốn cho Cố Lan Tâm không được vui vẻ hay là muốn phá hủy buổi tiệc nhận con này” Dù trong lòng Lương Dật An đã có đáp án nhưng vẫn muốn dò xét anh.

Nhưng Mộ Bắc Ngật lại lên tiếng châm biếm: “Tổng giám đốc.

Lương nghĩ nhiều rồi, nếu tôi muốn phá hủy buổi tiệc nhận con này thì tôi đã không đến sớm nửa tiếng, tôi chỉ muốn tổng giám đốc Lương biết rõ chân tướng và đòi lại công bằng cho Cố Tiểu Mạch, đây chính là mục đích của tôi”

Ánh mắt Lương Dật An cụp xuống, che dấu tâm tư, một lúc sau chậm rãi mở miệng: “ Nghe nói, Cố Tiểu Mạch mất tích, chuyện này tôi cũng đoán chừng.

Nhưng mà Cố Bắc Ngật cũng không cho Lương Dật An cơ hội nói chuyện, trực tiếp ngắt lời ông: “Tổng giám đốc Lương không cần đoán, chuyện này với tổng giám đốc Lương không có bất kỳ quan hệ gì, tổng giám đốc Lương chỉ cần cố gắng dạy dỗ tốt con gái của ông, đừng để cho cô ta đi hại người, đây mới là chuyện gấp”

“Tổng giám đốc Mộ đối với tôi chắc có chút hiểu lầm gì đó, tôi cũng không thanh minh, chỉ là thế lực của nhà họ Lương cũng không nhỏ, nếu cùng đi tìm kiếm thì cơ hội tìm thấy cũng cao hơn một chút, thêm vào đó tính tình Cố Tiểu Mạch trong lòng tôi hiểu rõ, không cần tổng giám đốc Mộ chứng minh”

Chỉ là chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cho Lương Dật An không còn nghỉ ngờ trong lòng.

Nghe Lương Dật An nói, trong nháy mắt sắc mặt của Mộ Bắc Ngật liền đen đi không ít, trong lòng ông ta hiểu rõ?

Mộ Bắc Ngật không nhiều lời, ngay lập tức đi lên xe, trên đường về nhà, Mộ Bắc Ngật nghiêng đầu nhìn ra cửa kính xe, đôi mắt thăm thảm ẩn chứa sóng lớn sắp tuôn trào.

Trong lòng anh có một âm thanh đang không ngừng kêu gào, anh rõ ràng cái gì? Anh hiểu rõ Cố Tiểu Mạch.

Mặc dù thời gian bọn họ quen biết nhau ngắn ngủi nhưng cũng để họ hiểu rõ đối phương.

Cố Tiểu Mạch, anh đã thay em giải quyết sạch sẽ mọi việc, chờ em quay về, suy nghĩ kỹ xem làm sao đền đáp anh! Trong lòng Mộ Bắc Ngật đang gào thét, từng tế bào trong cơ thể đang đau đớn.

Mộ Bắc Ngật cũng không về công ty mà trực tiếp về nhà họ Mộ, nơi duy nhất còn lưu lại hơi thở của Cố Tiểu Mạch và Nấm Nhỏ.

Sắc mặt của Mộ Bắc Ngật tự nhiên trắng xanh, cổ họng nghẹn khuất thoáng vừa muốn mở miệng lại đau đớn khôn nguôi, thân thể cao lớn lê từng bước đến bên cầu thang, bước đi nặng nề không chút sức lực.

Mộ Bắc Ngật cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo đi vào nhà, giờ phút này cả người liền thả lỏng, đầu của anh hiện tại vô cùng nặng và choáng váng, anh đã nhiều ngày dồn sức để làm việc, không thể chợp mắt lại luôn đề cao cảnh giác thành ra không có chút thư giãn.

Anh nghĩ rằng mình là mình đồng da sắt sao, tiêu tốn nhiều sức lực như vậy mà có thể không ngã xuống?

Mộ Bắc Ngật đang đi trên cầu thang, chân đột nhiên mềm nhũn, thân thể yếu ớt trượt tới phía trước ngã xuống.

Mộ Bắc Ngật ngửa đầu, hé nửa con mắt, rốt cuộc cũng lộ ra một phần tâm trạng đau khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.