Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 663: Chương 663: Chương 664




Lúc này còn chưa tới nửa đêm, thời điểm ác mộng bao phủ tâm trí của anh, mà anh đã bắt đầu nhớ Cố Tiểu Mạch?

Bây giờ cô có bình an hay không, cô có suy nghĩ tiêu cực không, có tự chăm sóc tốt cho bản thân không, những suy nghĩ này cứ luẩn quẩn trong đầu Mộ Bắc Ngật, chậm chạp xuất hiện quanh quẩn không đi, Mộ Bắc Ngật không còn sức để có thể đứng lên, mê man nằm trên sàn nhà, chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Năm nay tuyết rơi có chút sớm, đặc biệt là Hải Thành, càng tới gần bờ biển thì sẽ dần thấy bông tuyết đã bắt đầu rơi.

Cố Tiểu Mạch nhìn tuyết, suy nghĩ thấy răng đây không phải trong mộng, trong lòng quá kích động, cuối cùng như ma xui quỷ khiến cô hiên ngang đi ra biệt thự.

Cô chọn một biệt thự trong khu an dưỡng thân thể, gian phòng tràn ngập không khí ấm áp, chỉ cần mặc áo lông đã đủ ấm, tự nhiên Cố Tiểu Mạch lại bị đần độn chỉ mặc chiếc áo lông đi ra khỏi gian phòng, vừa đi ra đến, toàn bộ thân thể đều run rẩy lên.

Thật giống như là so với…phía dưới nước biển còn lạnh hơn chút.

Theo bản năng, Cố Tiểu Mạch lấy tay ôm lấy thân thể, mặc áo bông từng bước từng bước đạp lên lớp bông tuyết mỏng không đủ che đi mặt đất này, bông tuyết vô cùng nhỏ nhắn, rơi trên đầu vai cô thì chỉ chốc lát sau liền tan đi.

Cố Tiểu Mạch từng bước, từng bước đạp, dấu chân như ẩn như hiện, đúng lúc này trong đầu lại vang lên tiếng nói kia.

“Cố Tiểu Mạch, hôn anh một cái, không phải như vậy, anh hôn em rồi” Âm thanh kia vô cùng mơ hồ, nên Cố Tiểu Mạch không thể biết được người đó là ai, không chào hỏi cô một cái đã tự nhiên xông vào đầu cô đấu đá liên hồi.

Cái đó là bóng người, nó đang bước đến gần cô, nhưng mà tại vì sao, sau lưng của nó có rất nhiều mãnh thú hung hãn, Cố Tiểu Mạch rõ ràng là nhớ nhung người này, nhưng lại sợ sệt, trong lòng muốn chạy trốn khỏi suy nghĩ này.

“Đừng tới đây, đừng tới đâ: “AI” Cố Tiểu Mạch đau đầu không chịu nổi, cô quay đầu run rẩy, đột nhiên hai tay ôm lấy đầu, ngồi xổm xuống, nhắm chặt hai mắt, trong đầu từng hình ảnh đáng sợ vụt qua.

Người đàn ông, dành cho cô tình yêu tha thiết nhưng tại sao lại mang lại cho cô nhiều tổn thương?

Cố Tiểu Mạch ôm chặt thân thể mình, thân thể co quắp, hiện tại băng tuyết ngập trời, rét đến không còn cảm giác.

Cửa phòng ngủ hé ra một khoảng nhỏ, Bé con được Ngu Thâm giao cho nhiệm vụ giám sát Cố Tiểu Mạch, thuận tiện liền ngẫm nghĩ lại đây xem một chút, kết quả vừa đẩy cửa tiến vào thì ngay cả một bóng người cũng không thấy!

Tốt lắm! Bé con còn nhớ đến lúc sáng mình và anh trai bị Cố Tiểu Mạch trêu đùa, liền muốn trở về báo thù, bé con liền vọt tới phòng sách của anh trai như một làn khói.

“Anh trai, người phụ nữ tên Cố Tiểu Mạch kia không thấy đâu nữa, có phải là lười biếng, cảm thấy anh cho nhiệm vụ quá khó khăn nên chạy trốn rồi!”

Ngu Thâm ngước mắt lên nhìn, để cây viết trong tay xuống: “Chạy.

trốn? Cô ta không có ngu ngốc như vậy”

Ngu Thâm phát hiện mấy ngày nay Cố Tiểu Mạch đều rất nỗ lực thích ứng sinh hoạt ở đây, trên mặt nhẹ nhàng, không lộ ra bất kỳ cảm xúc, tuy có thể hơi nhíu lông mày nhưng mặt lại không lộ ra cảm xúc gì của cô.

Bé con đầu lắc lia lịa, tựa như sợ Ngu Thâm không tin mình: “Em vừa mới hỏi người làm, bọn họ đều nói không nhìn thấy cô ta, trong phòng cũng không có bất kỳ món đồ gì của cô ấy, nhất định là chạy trốn rồi!”

Lần này Ngu Thâm mới có phản ứng, theo thói quen cau mày, đột nhiên đứng dậy, khoác lên áo bành-tô đi ra ngoài.

Bé con cuống quýt đuổi theo, hai người đi ra đến ngoài cửa biệt thự mới phát hiện ra là nêm ngoài trời đã có tuyết rơi.

Tuyết rơi cũng không có gì kinh ngạc, nhưng lại kỳ quái xuất hiện trên mặt đất, chỗ đậm chỗ nhạt, nhìn kỹ lại sẽ thấy vết chân mờ nhạt sắp bị hòa tan.

Ngu Thâm đi theo vết chân để tìm, Cố Tiểu Mạch đi cũng không có xa, ngồi xổm ở giao lộ gần khu biệt thự, thân thể nhỏ bé cuộn tròn, xa xa nhìn thấy giống như một đứa trẻ.

Ngu Thâm còn chưa từng gặp qua người con gái nào gầy như vậy, sống lưng nhấp nhô xương nhỏ làm người ta nhìn thấy đau lòng.

Bé con đang muốn gọi to, lại bị Ngu Thâm ngăn cản, nhỏ giọng: “Xuyt”, một lúc sau mới chậm rãi bước chân đi tới, từng bước từng bước đi tới trước mặt Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch đang ôm cái đầu đang đau, trước mắt hỗn độn, hơi thở yếu ớt, mà Ngu Thâm không kịp chuẩn bị, mang một đôi dép lê buồn cười xuất hiện trước mắt Cố Tiểu Mạch, chỉ thoáng chốc cô lấy về bình tĩnh.

Cố Tiểu Mạch chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên Ngu Thâm, Ngu Thâm liền thấy được một Cố Tiểu Mạch tuyệt vọng và bi thương, hô hấp anh lập tức dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.