Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 664: Chương 664: Chương 665




Cố Tiểu Mạch nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, che dấu hoảng loạn: “Xin lỗi, anh Ngu, có tuyết nên tôi rất vui nên mới đi ra ngoài”

Cố Tiểu Mạch thật ra không cười nổi nhưng vẫn cố gắng miễn cưỡng nặng ra nụ cười yếu ớt, có thể cô đã đánh giá quá thấp Ngu Thâm.

Giờ phút này Ngu Thâm đang đứng trước mặt của cô, làm sao có thể không nhìn ra cô đang cố gắng chứng tỏ mình mạnh mẽ, tầm mắt chậm rãi dời đi, mặc dù cô đã thích ứng được thời tiết lạnh lẽo ở đây nhưng thân thể cũng đã bị lạnh cóng lại, khuôn mặt bị lạnh nhìn đến không còn chút máu, môi trắng bệch.

Cô yên lặng thừa nhận trong lòng vô cùng đau xót, nhưng bề ngoài vân làm bộ hờ hững như không có gì. Trong lòng Ngu Thâm hơi bực tức nhưng vẫn còn chút lương tâm.

Ngu Thâm không phải người tình cảm, trực tiếp ra lệnh: “Nhóc con, mau cởi quần áo ra”

Nhóc con đã đi theo Ngu Thâm nhiều năm trời, cũng không được chăm sóc yêu thương nhiều, lúc này phát hiện ra anh trai vậy mà muốn hãm hại cậu, lập tức cảnh giác nhìn Ngu Thâm, ôm lấy áo bông cảnh giác phòng bị anh, hỏi: “Anh trai, anh… anh muốn làm gì?”

Ngu Thâm “Ha” một tiếng, nhìn chằm chằm nhóc con, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rất có nề nếp mà răn dạy: “ Con gái người ta không lạnh sao? Nhóc con, đừng nói với anh em không muốn, em mà như vậy thì sau này sẽ không tìm được bạn gái.”

“ Anh trai, nhiều năm như vậy rồi, chẳng phải anh cũng như vậy sao”

Nhóc con rụt cổ một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Ngu Thâm nghe được lại không để ý gì, hé mắt nhìn, giọng điệu đã mang theo một chút nhắc nhở: “Em nói cái gì? Muốn anh cứu người, anh đã cứu, hiện tại người nếu như chết rét thì cũng phải chịu sự trừng trị của ông trời, cũng sẽ bị sét đán| Anh trịnh trọng, đàng hoàng nói dối, thân thể nhóc con lập tức run lên, nhóc không muốn để lại cô ấy tại khu đất trống đó là vị muốn anh trai được tích phúc, cũng không muốn cho anh trai làm chuyện xấu!

Nhóc con không nói lại Ngu Thâm, không dám tiếp tục trì hoãn mà đem áo bông đang mặc cởi ra, một mặt đưa cho Cố Tiểu Mạch khoác, một mặt khác nhỏ giọng nói: “Coi như là vì anh trai tích đức!”

Cố Tiểu Mạch mím môi, cảm thấy như vậy không được tốt, đang tính mang áo trả lại.

Ngón tay vừa mới đụng đến áo, bên tai truyền đến âm thanh lành lạnh: “ Mặc vào đi, mới đem cô cứu sống, giờ lại muốn lần nữa bệnh?

Đến lúc tôi cũng không có bỏ thời gian để mà đi cứu cô, chúng ta nhất định phải ở đây nói chuyện? Không thể vào nhà nói à?”

Cố Tiểu Mạch ngước mắt lên nhìn, đôi mắt ngấn lệ lần thứ hai nhìn phía Ngu Thâm, Ngu Thâm chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng lại bị tấn công, dâng lên lòng thương hại lần thứ hai.

Ngu Thâm xoay người, hướng theo phía biệt thự mà đi vào, nhàn nhã nói: “Trời sập xuống tôi đều có thể thay cô chống đỡ, trong lòng cô có chút xíu việc nhỏ cũng chịu không nổi rồi?”

Tuy rằng Ngu Thâm đúng là có chút ác mồm ác miệng, nhưng Cố Tiểu Mạch không thể phủ nhận là hắn có thể chữa trị cho cô, nhóc con cũng vội vã chạy theo sau, Cố Tiểu Mạch cũng động đậy đứng dậy, cất bước đi theo sau.

Thời điểm trở lại biệt thự, không khí ấm áp sưởi ấm thân thể, Cố Tiểu Mạch miễn cưỡng có thể hoạt động tay chân, Ngu Thâm tay đút túi quần đi lên cầu thang, không quay đầu lại nói: “Theo tôi lên đây”

Cố Tiểu Mạch cẩn thận cởi lớn áo bông dày phái ngoài ra, bước chân nhẹ nhàng theo sau Ngu Thâm, nhóc con ở phòng khách trông theo bóng lưng gầy gò của Cố Tiểu Mạch, nhất thời không biết nghĩ gì, trong lòng rầu rĩ như có cái gì đó ngăn chặn.

Bọn họ mới biết nhau không lâu, ngẫu nhiên gặp nên cứu được cô, vốn tưởng rằng cứu một mạng người là một chuyện tốt thôi, hiện tại thì Cố Tiểu Mạch đã tỉnh lại nhưng trong mắt cô toàn là tuyệt vọng, làm người ta nhìn thấy mà thương xót, không nhẫn tâm quát lớn.

Nhóc con phát hiện, ngay cả anh trai hằng ngày nói chuyện thẳng tính, miệng mồm ác độc thì nay giọng điệu cũng dịu dàng hơn.

Bên này Cố Tiểu Mạch theo Ngu Thâm đi vào phòng, Ngu Thâm lúc này mới quay người, thoáng nghiêm nghị nhìn Cố Tiểu Mạch, giọng nói lạnh một chút: “Tôi bất quá cứu cô một mạng, không có nghĩa vụ giúp đỡ cô thoát khỏi đau khổ, có điều, cô biết thân thế của nhóc con sao?

Năm đó lúc tôi cứu nó lên, bên cạnh là hai người chết do tự sát, là cha mẹ của nó, khi chết hai người đó không có nhắm mắt, trên cổ nó cũng có vết đỏ, có lẻ là không muốn chết nên cố gắng thoát ra, biết mình không cứu được cha mẹ nên trơ mắt nhìn họ chết đi, khi đó thì trong đôi mắt của nó và cô bây giờ gần như không còn tia hy vọng”

Cố Tiểu Mạch nghe được hơi kinh hãi, gần như không tin được, bên ngoài thoải mái cười to không ngờ thân thế nhóc con lại bi thảm như vậy, nhóc con không tim không phổi.

Ngu Thâm mím môi: “Trên đời này, ai mà không đáng thương? Đáng thương cũng không phải có một mình cô, cô không thay đổi được hiện trạng thì cũng chỉ có thể thích ứng với nó, hôm trước tôi đã nói cô thiết kế một tác phẩm cho tôi xem, nếu ngày hôm nay cô không làm được, tôi liền cho người đuổi cô ra ngoài, không có thương lượng gì hết”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.