Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 706: Chương 706: Chương 707




Cố Tiểu Mạch cau mày suy tư, cô chỉ bị thương ở trán, mà vị trí vết máu trên áo không thể là máu trên trán cô có thể rơi đến được, đó là…

Mộ Bắc ngật bị thương vì cô.

“Kít!” một tiếng, tiếng phanh gấp kia như hiện lại trong đầu cô, Cố Tiểu Mạch nhắm chặt mắt tập trung suy nghĩ, trong lòng cực kỳ khẩn trương.

Lúc đó, chiếc xe ô tô màu đen lao thẳng đến trước mặt chặn đầu xe của họ, nếu không khống chế tốt, người rơi xuống vực sâu vạn trượng kia sẽ là Mộ Bắc Ngật!

Anh ấy, nguyện hy sinh mạng sống của mình để cứu cô sao?

Nhận ra ý nghĩ này xuất hiện trong đầu mình, Cố Tiểu Mạch đột nhiên buông lỏng tay, làm áo bành tô rơi xuống đất, cô mở mắt rời khỏi hồi tưởng, đứng dậy dậy.

Vì sao trong óc lại có ý nghĩ kỳ quái này, Mộ Bắc Ngật sẽ vì cứu mình mà không để ý đến an nguy của chính bản thân sao!

“Bộp bộp bộp.’ Cố Tiểu Mạch chạy thẳng một đường đến phòng của Ngu Sâm.

Ngu Sâm vừa mới bước ra khỏi phòng tắm, thấy Cố Tiểu Mạch không thèm gõ cửa mà chạy thẳng vào phòng mình luôn, thoạt đầu anh ta hơi kinh ngạc, sau đó chậm rãi vươn tay cầm lấy áo sơ mi ở bên: “Nếu cô đến sớm một giây thì đã nhìn thấy hết người tôi rồi”

“Ông chủ, chuyện hợp tác của CK và tập đoàn Mộ Phong thế nào rồi?” Tâm mắt của Cố Tiểu Mạch vẫn chưa dừng ở trên người Ngu Sâm mà là nhìn thẳng khuôn mặt của anh ta.

Mặt Ngu Sâm run rẩy: “Hỏi chuyện này làm gì?”

“Quan hệ giữa tổng giám đốc Mộ và Hứa Nhân Nhân khá tốt, Hứa Nhân Nhân lại là người muốn hợp tác trước, nếu tập đoàn Mộ Phong muốn gia nhập vào thị trường thiết kế thì sao không chọn cô ta luôn mà lại hợp tác với CK, định cho anh tiền à?”

Chậc, về chuyện buôn bán hợp tác, cô nàng này vẫn luôn thẳng thắn như vậy!

“Muốn lùi bước? Hai ngày này anh ta cũng không đi tìm cô, không phải cô có chứng thích được anh ta quấy rầy đấy chứ?” Khóe mắt Ngu Sâm giật giật, khinh thường mở miệng.

“Tôi có thể làm tốt” Cố Tiểu Mạch bất đắc dĩ mím môi, đứng đắn nói.

Cô có thể phân biệt rõ cái gì làm việc công, cái gì là việc tư, nửa năm trước đã gần như cho cô cơ hội “tiếp xúc việc nặng”, năng lực thật sự của cô lại không yếu như vậy.

Nhiều nhất là vị “người theo đuổi” Mộ Bắc Ngật này khó giải quyết hơn những người cô gặp trước kia rất nhiều.

“Vậy ném xuống cả lý trí lẫn trái tim xuống cho tôi, cả ngày nghĩ chuyện không đâu, quay về tắm rửa thay quần áo, chúng ta chuẩn bị đến tập đoàn Mộ Phong”

Khóe mắt Cố Tiểu Mạch giật giật, nghiêm trọng hoài nghỉ tròng lòng Ngu Sâm sớm đã tính toán tốt, mới có thể dụ cô chủ đông nói ra “chăm chỉ làm việc”, sau đó lại dẫn cô đến tập đoàn Mộ Phong.

Ba người sắp xếp xong mọi thứ bèn đi ra khỏi khách sạn.

“Ông chủ, hiện tại trong nội thành đang bị tắc đường, chúng ta đi đường núi đi”

“Tùy cậu.” Ngu Sâm lên xe, lười biếng dựa vào lưng ghế, đôi mắt đã nhắm lại nghỉ ngơi.

Xe vững vàng chạy trên đường núi, bên này xe tương đối ít, suốt dọc đường cũng không gặp được mấy chiếc xe.

Từ xa Tiểu Bất Điểm đã nhìn thấy một chiếc xe bị hỏng đang dừng ở phía trước, bên cạnh là một người đàn ông cầm giấy tờ đứng đi đi lại lại, nhìn có vẻ rất nôn nóng, một người khác lại đang đứng vẫy cờ cầu cứu.

Tiểu Bất Điểm giật mình, lên tiếng nói: “Ông chủ, phía trước có một chiếc xe bị hỏng, hình như đang xin giúp đỡ, chúng ta có cần dừng lại hay không?”

Tiểu Bất Điểm người “đẹp” tâm thiện, sau khi báo cáo một tiếng thì lập tức dừng xe.

Cố Tiểu Mạch đang ngồi ở ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi, Tiểu Bất Điểm dừng xe đi xuống, Cố Tiểu Mạch cũng chậm rãi mở mắt.

Cố Chấn Hải thấy rốt cuộc cũng có người đi đến, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức nói: “Chào cậu, cậu có thể cho tôi quá giang một đoạn đường được không, tôi có một cuộc họp quan trọng cần tham gia!”

Từ sau khi Cố Lan Tâm nghèo túng, bị Lương Dật An đuổi ra khỏi Kinh Đô, Cố Chấn Hải chưa từng liên hệ với cô ta, tập đoàn Cố Thịnh bị Mộ Phong chèn ép, nhà chỉ có bốn bức tường, Hoàng Mai bị đưa vào bệnh viện tâm thần, cả gia đình đột nhiên rơi vào cảnh nghèo khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.