Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 707: Chương 707: Chương 708




Cố Tiểu Mạch nâng tay bấm nút hạ cửa kính xuống, nhẹ nhàng liếc nhìn ra bên ngoài, thời điểm cùng Cố Chấn Hải bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt ông ta như bị sét đánh, trợn to mắt mộ bộ không dám tin nổi!

Cố Chấn Hải bật thốt: “Cố Tiểu Mạch!”

Cố Tiểu Mạch nhăn mặt, cũng không quen biết người đàn ông trước mặt này, Cố Chấn Hải vội rảo bước tới, nắm lấy tay Cố Tiểu Mạch: “Cố Tiểu Mạch, con quay về rồi? Nhanh lên, đưa bố đi họp, bây giờ bố rất gấp”

“Chú này, tôi không không quen biết chú” Cổ Tiểu Mạch lạnh lùng nhìn Cố Chấn Hải, so với cảm xúc kích động sợ hãi của Cố Chấn Hải, Cố Tiểu Mạch lại cất giấu cảm xúc tốt vô cùng.

Những lời này thành công khiến Cố Chấn Hải cứng lại, sắc mặt ông ta trở nên khó coi vô cùng: “Cố Tiểu Mạch, con nói lung tung cái gì đấy, sao con có thể không biết bố là ai, bố là bố con đấy!”

“Chú này, mong chú buông tay cho!” Cố Tiểu Mạch dần mất hết kiên nhẫn, nhìn chằm chằm cổ tay của mình, cô lạnh lùng nói.

Thái độ trong trẻo lạnh lùng mà xa cách kia làm cho Cố Chấn Hải kinh sợ, ánh mắt nhìn Cố Tiểu Mạch hàm súc không rõ ý tứ, thế mà còn dám giả vờ không biết mình?

Khiến nhà chỉ còn bốn bức tường là Cố Tiểu Mạch, đuổi Cố Lan Tâm đi cũng là Cố Tiểu Mạch, thế mà hiện tại dám làm bộ như không quen biết mình!

“Hiện tại tao không có thời gian nói lời vô nghĩa với mày, Cố Tiểu Mạch, sớm chiều ở chung hơn hai mươi năm, mày đừng làm bộ như không biết tao là ai”

Cố Chấn Hải kích động nói.

Rốt cuộc Ngu Sâm cũng mất hết kiên nhẫn mà mở mắt ra, liếc mắt một cái liền thấy người đàn ông trung niên này đang nắm lấy tay Cố Tiểu Mạch.

Lúc Cố Tiểu Mạch vừa mới quay về từ thành phố Hải, cô không muốn đi ra ngoài, không muốn nói chuyện với ai, vẫn là Ngu Sâm dạy Cố Tiểu Mạch, cô muốn quay về tìm người yêu trong trí nhớ, nếu cô không ra ngoài tìm thì mãi mãi cũng không tìm được, cần phải tiếp xúc.

với nhiều đàn ông hơn, nói không chừng có thể tìm thấy”

Nhưng hiện tại, người đàn ông trung niên này lại đang dùng bàn tay thô ráp nắm chặt lấy tay Cố Tiểu Mạch, một đống tuổi, cũng không nhìn xem mình là cái gì mà còn dám đến gần?

Sắc mặt Ngu Sâm lạnh xuống, giọng nói không còn thản nhiên tản mạn như thường ngày mà mang theo vài phần lạnh lùng: “Nếu không muốn bị tôi đánh gãy tay thì lập tức buông ra!”

Cố Chấn Hải bị giọng nói lạnh lùng đột nhiên xuất hiện này dọa, ông †a liếc mắt nhìn sang, bản thân đã lăn lộn mấy chục năm trong giới thương nhân, đương nhiên không có chuyện ông ta không biết tổng giám đốc của CK, cho nên khi nhìn rõ mặt của chủ nhân giọng nói rồi, sắc mặt ông ta không giấu nổi kinh ngạc.

Cố Tiểu Mạch lạnh lùng gạt tay Cố Chấn Hải ra, không có ý định nhiều lời với ông ta mà lập tức kéo cửa kính xe lên.

Cố Chấn Hải nhanh tay lẹ mắt vội vàng vươn tay ngăn lại, kính xe ngăn trở, tự động dừng lại: “Cố Tiểu Mạch, con mau giúp bố đi”

Trong tình huống khẩn cấp, mặc kệ những chuyện khác, Cố Chấn Hải đi tới xin sự giúp đỡ của Cố Tiểu Mạch. Ông ta nghiến răng nghiến lợi, hôm nay, Cố Tiểu Hàm chắc chắn phải giúp ông ta.

Cô đừng có tưởng rằng cô giả bộ không nhìn thấy ông ta thì có thể xong chuyện.

Cố Tiểu Mạch lạnh lùng liếc nhìn Cố Chấn Hải, nhìn thấy phản ứng mạnh mẽ của ông ta, trong lòng cô cũng đoán được có lẽ hai người có chuyện cũ gì đó?

Lần này đi tới Kinh Đô, có một số người đều quen biết cô, nhìn thấy cô, bọn họ đều có biểu hiện hoảng sợ và không dám tin.

Nếu như quen biết cô vậy thì nửa năm trước khi cô bị rơi xuống biển, tại sao bọn họ không có đi tìm cô chứ?

Trong lòng Cố Tiểu Mạch cũng không nghĩ nữa, nhìn Cố Chấn Hải, cô không cảm thấy đau lòng. Đó chỉ là một người xa lạ mà thôi. Thậm chí, cô còn cảm thấy chán ghét.

Cố Tiểu Mạch thẳng thừng nói: “Tôi không có hứng thú đi giúp đỡ người khác, chiếc xe cũng không trở được ông nên hãy đi tìm những người khác đi.

“Cố Tiểu Mạch, cô… Hôm nay, nếu như cô không đưa tôi đi cùng, tôi sẽ đứng ra trước xe của cô. Nếu như các người có muốn đi thì phải đi qua xác của tôi trước đi Ông ta định diễn phim truyền hình hay sao? Khóe môi của Cố Tiểu Mạch nhếch lên đầy khinh thường.

Cố Tiểu Mạch ra lệnh cho Tiểu Bất Điểm: “Tiểu Bất Điểm, lên xe mau”

Dù đang bận nhưng Tiểu Bất Điểm vẫn thong thả đi lên xe. Cố Chấn Hải thật sự giống như thần kinh chạy tới trước đầu xe của bọn họ, dang hai tay ta ngăn cản, vẻ mặt không nói lý lẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.