Cố Tiểu Mạch cắn chặt môi, hàm răng sắc nhọn muốn cắn cho môi bật máu mới cam tâm, cô bắt mình phải tỉnh táo!
Cô vừa thoát ra khỏi cơn ác mộng, nhất định không thể ngã vào đó nữa nếu không cô sợ cô sẽ không thể nào đối mặt với người đang ở trước mặt cô.
May mà Dịch Bách rất nhanh đã đến hiện trường tai nạn, lúc Dịch Bách đi đến, cánh tay Cố Tiểu Mạch chẳng còn sức lực nữa.
Bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện.
Cố Tiểu Mạch một mình ngồi ở trên ghế dài hành lang, cô im lặng cúi đầu suy nghĩ điều gì đó.
Dịch Bách cảm thấy rất ngạc nhiên, một cô gái trước đây rất sôi nổi nói nhiều lúc này lại lặng lẽ khiến người ta đau lòng, gần đây cô gầy đi rất nhiều, khuôn mặt vốn bằng bàn tay những lúc này một bàn tay có thể che lấp cả khuôn mặt cô, đôi mắt long lanh đầy sức sống bây giờ trở nên thất thần.
Dịch Bách bước đến, cậu định đưa tay xoa đầu Cố Tiểu Mạch, an ủi cô nhưng tay đang ở giữa không trung bỗng khựng lại, nếu để Sếp biết sợ rằng sẽ lên cơn ghen mất!
Dịch Bách vội vàng thu tay lại, nhưng vẫn lên tiếng an ủi cô: “Cố Tiểu Mạch, cô đừng lo, Sếp sẽ không sao đâu.”
Cố Tiểu Mạch đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình, dường như không nghe thấy âm thanh ở bên ngoài thế giới.
Những lời an ủi từ từ xuất hiện trong đầu Dịch Bách, mắt cậu ta sáng lên, tiếp tục an ủi Cố Tiểu Mạch: “Cố Tiểu Mạch, tôi tin Sếp sẽ không sao, lần trước Sếp bị tai nạn, rơi xuống biển hơn một đêm, cuối cùng chúng tôi ở ven biển vớt được Sếp lên, cả người toàn là máu nhưng chỉ ba ngày sau đã tỉnh lại, ông trời vẫn rất thương Tổng giám đốc Mộ của chúng ta…”
Dịch Bách nhanh miệng quá mà đã kể lại hết chuyện Mộ Bắc Ngật bị tai nạn.
Lúc này Cố Tiểu Mạch mới có chút phản ứng, cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt kinh ngạc, “Cậu nói gì?”
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Cố Tiểu Mạch, Dịch Bách có chút sững sờ.
Cố Tiểu Mạch đứng lên, ánh mắt tối sầm: “Anh ta bị tai nạn lúc nào?”
Thật ra Dịch Bách có tâm tư riêng của mình, mặc dù Mộ Bắc Ngật không cứu được Cố Tiểu Mạch, Nam Thần An nhanh hơn anh một bước nhưng không có nghĩa anh không quan tâm Cố Tiểu Mạch.
Dịch Bách xoa đầu: “Chính là cái đêm cô được cứu, Sếp lái xe đi một mình trong trời mưa nhưng lúc trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bây giờ vết thương vẫn chưa khỏi lại bị một lần nữa.”
Chuyện ngoài ý muốn?
Ánh mắt Cố Tiểu Mạch hiện lên sự kinh ngạc, tim đập lỗi nhịp, sừng sờ nhìn phòng phẫu thuật.
“Cố Tiểu Mạch, cô sao thế?”
“Tôi không sao.”
Lúc nói lời này, giọng Cố Tiểu Mạch run run, cô đứng yên tại chỗ.
Đợi một tiếng đồng hồ, cuối cùng Mộ Bắc Ngật cũng được bác sĩ đẩy ra ngoài. “Thông báo cho người nhà bệnh nhân đi.”
Cố Tiểu Mạch đứng ở xa xa, cô không có ý định đi đến nhìn Mộ Bắc Ngật, lúc này cô vẫn chưa bước một bước, vì thế Dịch Bách đứng bên cạnh liền nói.
Dịch Bách giống như vừa nghe thấy bác sĩ kể chuyện cười, sắc mặt tối sầm: “Tổng giám đốc Mộ… chưa bao giờ để người nhà họ Mộ đến chăm sóc.”
“Cái gì? Cố Lan Tâm đâu?”
Ông Mộ, Mộ phu nhân, Cố Lan Tâm, những người này đều không phải sao?
Đường đường là Tổng giám đốc của Mộ Thị nhưng lại không có người chăm sóc, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta cảm thấy đây là một chuyện rất nực cười!
Dịch Bách có chút buồn bã, “Là thật… Tổng giám đốc Mộ không cần cô Cố chăm sóc, thế nên hôm nay tôi mới không trông coi cẩn thận để Tổng giám đốc Mộ rời đi mà vẫn mang bệnh trong người.”
Không biết có phải là cố tình muốn nhận được sự đau lòng của Cố Tiểu Mạch không nhưng lúc Dịch Bách nhìn thấy mặt Cố Tiểu Mạch giãn ra, cậu ta biết cậu ta đã thành công.
Cố Tiểu Mạch biết mình không đủ nhẫn tâm, không biết phải đối mặt với những người hết lần này đến lần khác hãm hại cô và Nám Nám.
Nhưng đối với Mộ Bắc Ngật, trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh Mộ Bắc Ngật ghé vào tai cô nói, “Cố Tiểu Mạch, tại sao cô chỉ đối xử không công bằng với mình tôi?”
Cảm xúc trong lòng rất phức tạp, đầu óc hỗn loạn, cô nắm chặt tay rồi lại buông ra, lặp đi lặp lại, cuối cùng cũng bị thuyết phục: “Tôi đi xem một chút, lát nữa gọi hộ lý đến chăm sóc anh ta.”
“Ok.”
Cố Tiểu Mạch đi đến phòng bệnh của Mộ Bắc Ngật, thuốc gây mê vẫn chưa hết nên Mộ Bắc Ngật còn đang ngủ, cô y tá cầm bộ đồ bệnh nhiên sạch sẽ đứng bên cạnh.
Cố Tiểu Mạch vừa bước vài, cô ý tá nhìn cô giống như gặp được cứu tinh.
“Sao thế?”
“Cô là người nhà của Tổng giám đốc Mộ phải không? Tổng giám đốc Mộ vẫn chưa tỉnh, tôi không thể thay đồ cho anh ấy, phòng bệnh khác đang cần tôi đi làm việc, cô thay giúp tôi nhé.” Cô y tá nhanh chóng bước đến, đưa bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ cho Cố Tiểu Mạch, không đợi Cố Tiểu Mạch đồng ý cô y tá bye bye chào Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch lặng lẽ nhìn cô y ta đi ra khỏi phòng bệnh, cô lắc đầu ngán ngẩm, chuẩn bị quay người đưa bộ đồ cho Dịch Bách ở đằng sau.
Kết quả, á, người đâu?
Cố Tiểu Mạch mãi mới nhận ra cô trúng kế của Dịch Bách, cô giữ chặt bộ đồ trong tay, haiz, không nên mềm lòng!
Cố Tiểu Mạch, mày nên tìm cách trốn thoát, không phải sao?
Cô bước đến giường của Mộ Bắc Ngật, anh nhắm mắt, cô có cơ hội để quan sát khuôn mặt của anh.
Những lời của Dịch Bách cứ lởn vởn trong đầu cô, đêm đó, mưa xối xả, không chỉ có một mình Nam Thần An đi tìm cô.
Anh cũng đi, thậm chí còn vì tìm cô mà xảy ra tai nạn.
Cố Tiểu Mạch ngẩng đầu không cho nước mắt rơi xuống.
Cô từ từ đưa tay ra nắm lấy tay của Mộ Bắc Ngật, cô lẩm bẩm: “Đây được coi là ở ác gặp ác? Anh sẽ phải trả những món nợ của Cố Lan Tâm!”
…
Lúc Mộ Bắc Ngật tỉnh lại, căn phòng lặng lẽ, tiếng gọt táo truyền đến tai anh.
Điều quan trọng nhất chính là mùi hương của Cố Tiểu Mạch phả vào mũi anh, Mộ Bắc Ngật lập tức mở mắt nhìn qua đó!
Quả nhiên là Cố Tiểu Mạch, cô đang ngồi ở đó gọt táo cho anh, Mộ Bắc Ngật vui sướng trong lòng, anh nhìn chằm chằm cô.
Lúc Cố Tiểu Mạch phát hiện ra Mộ Bắc Ngật tỉnh lại, cô không biết Mộ Bắc Ngật đã tỉnh lại bao lâu rồi, cô ngây người, sau đó hững hờ hỏi một câu: “Tỉnh rồi à?”
“Cô ở đây tối nay?”
Không biết có phải Mộ Bắc Ngật vui mừng quá không mà vừa mở miệng đã hỏi câu này, trong phòng nhất thời ngập tràn sự ám muội.
Cố Tiểu Mạch dùy trì sắc mặt điềm tĩnh mặc dù có hơi đỏ lên một chút, cô đứng lên, Mộ Bắc Ngật cho rằng cô muốn đi!
Anh không thèm nghĩ đã đưa tay nắm lấy cổ tay cô, tay đang truyền nước, hành động của anh khiến kim tiêm chệch ra chỗ khác, máu chảy ra.
Cố Tiểu Mạch ngoái đầu lại nhìn thấy máu trên mu bàn tay của anh, cô không vui: “Tại sao lại không quan tâm đến vết thương của mình?”
“Cố Tiểu Mạch, cô quan tâm tôi đúng không?”
“Cái này không quan trọng.”
“Rất quan trọng.” Mộ Bắc Ngật trả lời rất nhanh.
Cố Tiểu Mạch cạn lời, trong mắt cô rập rì sóng vỗ, “Anh vì tôi mà bị thương, tôi nên chăm sóc anh.”
Cô bình tĩnh nói ra lời này, không biết có phải Mộ Bắc Ngật quá nhạy cảm hay không mà ánh mắt anh tối sầm, anh lạnh lùng nhìn Cố Tiểu Mạch.
Cái nhìn chỉ có một giây, Mộ Bắc Ngật lên tiếng: “Cô biết rồi? Dịch Bách nói cho cô?”
“Đây đâu phải bí mật không gì mà phải giấu diếm.”
“Thế nên bây giờ cô cho rằng tôi dùng điều này để níu giữ cô?” Sắc mặt u ám, Mộ Bắc Ngật lạnh lùng hỏi.
Cố Tiểu Mạch biết anh hiểu nhầm rồi, anh cho rằng chỉ vì anh bị thương cô mới đến thăm anh.
Cô gỡ tay mình ra nhưng không được, cô tiếp tục nói; “Y tá nói, sau khi tỉnh lại anh phải thay bộ đồ mới, không buông tay, tôi làm sao thay đồ cho anh được đây?”
Mộ Bắc Ngật ngước mắt nhìn cô, vứt đi sự lo lắng, hòn đó trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.
Hóa ra cô không đi.
Anh từ từ buông tay cô ra, Cố Tiểu Mạch xoa xoa cổ tay đau nhói đi đến giá để đồ, cô cầm bộ đồ mới đi đến chỗ anh, “Mau thay đi.”
Mộ Bắc Ngật nói một cách hứng thú: “Tôi đang truyền nước, không thay được.”
“Tôi đi gọi Dịch Bách.” Cố Tiểu Mạch không thèm nghĩ đã lên tiếng trả lời.
Không ngờ, sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm, anh nghiến răng khàn giọng nói: “Cố Tiểu Mạch, cô đã bao giờ thấy đàn ông thay đồ cho đàn ông chưa?”
Ý tứ đã quá rõ ràng, Cố Tiểu Mạch lạnh lùng nói, “Tôi thay cho anh.”
Trong lòng Cố Tiểu Mạch nghĩ, thay đồ cho anh xong cô sẽ chào tạm biệt rồi rời khỏi đây, Nám Nám đã được Nam Thần An đón về nhà, cô cũng không nên ở đây quá lâu.
Mộ Bắc Ngật không ngờ Cố Tiểu Mạch sẽ nhanh chóng thỏa hiệp như thế, nhưng khuôn mặt u ám ban nãy đã vui lên không ít, vừa thanh thản vừa thoải mái.
Cố Tiểu Mạch ngồi ở mép giường, cô kéo đầu giường lên cao một chút sau đó cởi cúc áo cho Mộ Bắc Ngật.
Lúc làm việc Cố Tiểu Mạch rát nghiêm túc và chuyên tâm.
Ánh mắt cô tập trung trên áo của anh còn Mộ Bắc Ngật từ đầu đến cuối vẫn không rời mắt khỏi cô.
Cởi cúc xong Cố Tiểu Mạch mới nhìn thấy vết thương trên ngực anh, phẫu thuật xong những vết sẹo vẫn còn, lúc này chỉ nhìn thôi đã thấy sợ.
Đến Cố Tiểu Mạch nhìn thấy xong cũng hoảng hốt, cô hít một hơi thật sâu, “Vết thương này là sao?”
Đêm đó xe lao xuống biển, lúc Mộ Bắc Ngật khôi phục ý thức, anh biết mình trong tình trạng nguy hiểm, anh dùng hết sức lực nhảy ra khỏi cửa xe, mảnh kính cứa vào người anh.
Mộ Bắc Ngật vừa hồi phục, mọi tâm tư đều để lên người Cố Tiểu Mạch, thậm chí anh còn không kịp điều tra chuyện tối hôm đó.
Anh mấp máy môi, giọng nói nhàn nhạt: “Kính cứa vào.”
Ngón tay chạm vào áo anh run run, cô mím chặt môi, cố gắng khống chế chính mình.
Mộ Bắc Ngật làm sao có thể không nhìn ra biểu cảm phức tạp trên mặt cô, bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi, giọng nói lạnh lùng, “Cố Tiểu Mạch, quan tâm tôi khó thế sao? Hay là cảm thấy tôi có chết cũng không sao?”
Cô ngước mắt nhìn khuôn mặt khó coi của Mộ Bắc Ngật…