Mộ Bắc Ngật nghiến răng nghiến lợi, khom người nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt lạnh như băng, “Cố Tiểu Mạch!”
Cố Tiểu Mạch bất giác nhún vai rùng mình, lúc này cô chỉ có thể né tránh, cô nhất thời không dám nhìn đôi mắt đang rực đỏ của Mộ Bắc Ngật, vì thế liền lựa chọn quay mặt đi, không nhìn anh nữa.
Mộ Bắc Ngật thấy vậy lập tức bóp chặt cằm cô bắt cô quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt anh.
Cằm của Cố Tiểu Mạch hơi đau, khuôn mặt trắng bệch mang theo một chút tức giận, Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm vào mắt cô, thốt ra từng câu từng chữ rất rõ ràng, “Cố Tiểu Mạch, tôi hỏi cô, cô định sẽ làm như thế nào? Quay lại với người đó?”
Tâm tư của Cố Tiểu Mạch đều đặt lên người Nám Nám, nếu người đàn ông đó có thể ghép tủy sống cho Nám Nám…
Câu nói này từ miệng Mộ Bắc Ngật thốt ra lại có chút kỳ quái, tại sao anh lại hỏi cô câu hỏi này khiến cô không nói ra được lời nào ngay cả những lời khác hẳn với suy nghĩ của mình.
“Mộ Bắc Ngật, anh hỏi tôi cái này làm gì?”
“Cô ngốc thật hay giả vờ ngốc?”
Mộ Bắc Ngật không buông Cố Tiểu Mạch ra mà còn lạnh lùng hỏi, Mộ Bắc Ngật từng bước từng bước lại gần Cố Tiểu Mạch, mặc dù anh vẫn luôn tìm kiếm bố đẻ của Nám Nám, nhưng lúc hắn thật sự xuất hiện thì Mộ Bắc Ngật lại cảm thấy vô cùng bất an.
Cái ánh mắt mà lúc nãy Cố Tiểu Mạch nhìn Vương Duệ khiến Mộ Bắc Ngật cực kỳ không vui.
Cô bĩu môi, miệng nói một đường bụng nghĩ một nẻo: “Chị đây thông minh lắm đấy, Mộ Bắc Ngật, tôi biết rõ, không nên qua lại với anh, anh hiểu không? Đợi đến ngày anh và Cố Lan Tâm kết hôn, tôi sẽ tặng hoa tươi chúc mừng hai người trăm năm hạnh phúc.”
Kỳ lạ, rõ ràng cô rất tức giận với Cố Lan Tâm nhưng bây giờ lại đẩy anh về phía Cố Lan Tâm, Mộ Bắc Ngật nheo mắt, ánh mắt sắc nhọn lanh lợi có thể nhận ra giọng điệu của Cố Tiểu Mạch.
Ngón tay thon dài của Mộ Bắc Ngật tiếp tục nắm chặt cằm của Cố Tiểu Mạch, “Cố Tiểu Mạch, cô hay lắm, giải quyết tất cả mọi thứ mà không quan tâm gì cả, cô coi tôi là gì? Muốn thì giữ không muốn thì vứt bỏ? Cố Tiểu Mạch, tôi nói cho cô biết, cô nghĩ cùng đừng có nghĩ nữa!”
Cố Tiểu Mạch như thể bị sét đánh trúng đầu, cô đứng im tại chỗ, ngỡ ngàng không biết phải làm như thế nào.
Mộ Bắc Ngật buông cằm của Cố Tiểu Mạch ra, sắc mặt u ám, lúc Cố Tiểu Mạch vẫn còn đang sững sờ, anh nhẹ nhàng thốt ra một câu, “Ai nói với cô tôi muốn kết hôn?”
Sau khi Mộ Bắc Ngật phẫn nộ rồi bỏ đi, Cố Tiểu Mạch ngơ ngác ngồi trên giường, mãi vẫn không hoàn hồn, ngay từ đầu, bọn họ dính dáng đến nhau chẳng phải là vì cô phải thiết kế váy cưới cho Cố Lan Tâm sao?
Bây giờ anh lại nói anh không kết hôn?
Sắc mặt Cố Tiểu Mạch thay đổi liên tục, mọi tâm tư suy nghĩ đều bị Mộ Bắc Ngật làm loạn lên rồi, cô nhích đôi chân cứng đờ của mình bước xuống giường.
Hừ, anh đưa cô đến đây, Cố Tiểu Mạch là một người mù đường, ở trong cái bệnh viện to đùng này Cố Tiểu Mạch không biết phải đi về hướng nào, lúc đứng ở cửa cô không nhịn được mà chửi Mộ Bắc Ngật một tiếng. Điện thoại bỗng kêu lên một tiếng, Cố Tiểu Mạch lôi điện thoại ra, có một tin nhắn mới.
“Cố Tiểu Mạch, nếu mày còn dây dưa không dứt, tao nhất định sẽ không để con gái mày được ghép tủy sống!”
Nhìn kìa, hăm dọa uy hiếp như thể đặt con dao sắc nhọn ở chỗ yết hầu của Cố Tiểu Mạch khiến cô không thể nào thở nổi!
Sau khi Mộ Bắc Ngật ra khỏi bệnh viện liền lập tức rút điện thoại ra gọi cho Dịch Bách: “Điều tra rõ ràng thân phân của bố đẻ Nám Nám, tôi muốn biết ngay lập tức!”
Dịch Bách vội vàng đáp lời, đồng thời lái xe đến bệnh viện đón Mộ Bắc Ngật.
Cố Tiểu Mạch lết những bước đi khó khăn về phòng bệnh của Nám Nám, Nam Thần An và Vương Duệ đều đang đứng ở cửa phòng bệnh, Vương Duệ dựa vào tường, đầu ngẩng lên, ánh mắt chất chứa điều gì đó không rõ ràng.
Nam Thần An đứng đó với vô vàn sự khúc mắc, lúc thấy Cố Tiểu Mạch đi đến, anh ta vội vàng chạy tới dìu Cố Tiểu Mạch, nhìn khuôn mặt tái mét của Cố Tiểu Mạch, cằm đỏ ửng.
Anh ta chau mày, lên tiếng hỏi han: “Tiểu Mạch, em bị sao thế?”
“Em không sao, anh Nam, em có vài lời muốn nói với anh ta, công ty anh chắc bận lắm đúng không…”
Cố Tiểu Mạch cố tình muốn đuổi Nam Thần An đi, làm sao Nam Thần An có thể không hiểu chứ, nhưng anh ta không phản bác lại, anh ta nói, “Được, lát nữa anh sẽ quay lại thăm em.”
Nam Thần An quay người rời đi, hành lang chỉ còn lại Cố Tiểu Mạch và Vương Duệ.
Vương Duệ đứng thẳng người, nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Mạch một cái, bộ dạng rất thân quen, “Tôi từ thành phố bên cạnh tới đây, tạm thời vẫn chưa có chỗ ở, có thể sắp xếp cho tôi một chỗ không?”
Hey, Cố Tiểu Mạch nổi giận đùng đùng!
Cô nhếch lông mày, “Buổi tối có rất nhiều người ngủ ở dưới chân cầu, để tôi sắp xếp cho anh đến đó ở nhé, ok không?”
Vương Duệ sững sờ, hắn không hề ngờ Cố Tiểu Mạch sẽ có thái độ này, cô không phải là nên đối xử tử tế với hắn một chút hoặc là không dám lại gần sao?
Dù sao hắn cũng là người hiến tủy sống cho con gái cô mà!
Vương Duệ lẩm bẩm xong liền nói: “Tôi biết em vẫn còn giận tôi năm đó không nói một lời đã biến mất.”
“Anh cũng biết sao? Mất tăm mất tích năm năm, anh có biết tôi nghĩ gì mỗi đêm không?”
Sau khi gặp Cố Tiểu Mạch, thần thái của Vương Duệ yếu đi không ít, lúc này hắn không ngờ Cố Tiểu Mạch sẽ thốt ra câu đó, “Lúc nào gặp người sẽ phải đánh cho một trận nhớ đời, may quá chúng ta đều đang ở bệnh viện, đánh gãy chân gãy tay thì cũng đã có bác sĩ, anh thấy sao?”
Sắc mặt Vương Duệ chợt thay đổi, phản ứng đầu tiên chính là đứng xa Cố Tiểu Mạch một chút, sau đó nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt đề phòng.
Cố Tiểu Mạch nheo mắt, bộ dạng yếu ớt này khác xa với năm đó, nhưng giọng nói lại giống giống, đúng là khác so với tưởng tượng của cô!
“Tôi là người sẽ hiến tủy sống cho con bé!”
“Chẳng phải là nên như vậy sao?” Cố Tiểu Mạch nhếch mày, lạnh lùng hỏi, giọng điệu sắc bén khiến Vương Duệ không chống đỡ được.
Đây là một người phụ nữ đáng sợ!
Hắn sợ hãi nuốt nước bọt, trong đầu nhớ đến những lời Cố Lan Tâm đã nói, chính là phải giữ chặt lấy cô.
“Chúng ta đã xảy ra quan hệ, mặc dù năm năm qua không gặp nhau nhưng bây giờ, tôi thật sự muốn bù đắp cho em, sau này tôi sẽ chăm sóc hai mẹ con em, tôi biết bây giờ em vẫn còn độc thân, chi bằng…” Vương Duệ nói với thái độ cợt nhả, không quan trọng, Cố Tiểu Mạch vừa nhìn đã nhận ra điều đó.
Cô cười lạnh một tiếng, ánh mắt đen như mực hừng hừng khí thế, “Bây giờ anh xuất hiện trước mặt tôi, tôi chỉ cần anh cứu Nám Nám, đó là trách nhiệm của anh, tôi độc thân hay không thì có liên quan gì đến anh không?”
Cố Tiểu Mạch nói xong Vương Duệ mặt đen như đít nồi.
Vương Duệ bắt đầu nói ra những việc mà hắn đã gặp phải trong năm năm qua, gia đình phá sản, tất cả tài sản đều đổ xuống sông xuống biển, hắn chỉ mong nhận được sự thương cảm đồng tình của Cố Tiểu Mạch!
Nhưng Cố Tiểu Mạch không phải là một người phụ nữ sống tình cảm, cô cười lạnh một tiếng trong lòng, nhà anh phá sản thì liên quan gì đến tôi, tôi chẳng thân thiết gì với anh cả.
Năm đó tôi chỉ là bị mù mắt mới cứu một tên khốn nạn thôi!
Có điều, Cố Tiểu Mạch cũng không phải là một người phụ nữ không tim không phổi, cuối cùng cô vẫn đồng ý với hắn, tìm cho hắn một chỗ ở tạm.
Chuẩn bị phẫu thuật cho Nám Nám!
Ở một nơi khác, Mộ Bắc Ngật ngồi trong xe, sắc mặt lạnh lùng nhìn tài liệu điều tra trong tay, Vương Duệ…
“Sếp, không ngờ anh ta là bố đẻ của Nám Nám, mặc dù trông cũng được nhưng bỏ đi năm năm, đúng là nhẫn tâm!”
“Có còn những thông tin khác của hắn không?”
“Năm năm trước, anh ta không qua lại với Cố Tiểu Mạch nữa, lần này bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Cố Tiểu Mạch, chắc là thấy cắn rứt lương tâm rồi.” Dịch Bách đoán.
Mộ Bắc Ngật nắm chặt tài liệu trong tay, gân xanh nổi lên, một lúc sau anh mới thu lại cảm xúc của mình, “Bây giờ đi gặp Cố Tiểu Mạch.”
“Á…vâng thưa Sếp.”
Dịch Bách vội vàng đáp lời, còn không quên quan sát sắc mặt của Mộ Bắc Ngật qua kính chiếu hậu, Sếp đang không vui sao?
Sợ cô Cố tìm thấy người tình cũ thì không cần anh nữa?
Mộ Bắc Ngật đến bệnh viện nhưng không gặp Cố Tiểu Mạch, lúc biết tin Cố Tiểu Mạch và Vương Duệ đã rời khỏi bệnh viện, sắc mặt anh chợt u ám.
Anh kêu Dịch Bách đi điều tra, cuối cùng chiếc xe Rolls-Royce đi đến gần chỗ căn hộ trước đây của Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch nhớ ra mình còn căn hộ hai tháng nữa mới hết hạn thuê, cô đưa Vương Duệ đến đây ở, hai người đi cùng nhau trên con đường tối tăm nhưng Cố Tiểu Mạch lại chẳng có cảm xúc gì với Vương Duệ.
Thật kỳ lạ, Cố Tiểu Mạch cho rằng sau khi gặp nhau mọi cảm xúc sẽ thay đổi, nhưng sau khi nói chuyện với nhau, hình như sự kết nối giữa cô và Vương Duệ chỉ là cuộc phẫu thuật của Nám Nám mà thôi.
Vương Duệ liếc nhìn Cố Tiểu Mạch: “Cố Tiểu Mạch? Đúng không? Tôi đã nghĩ rồi, Nám Nám là con gái của tôi, vậy thì con bé phải theo họ Vương của tôi!”
Mẹ nó!
Cố Tiểu Mạch như thể vừa nghe thấy chuyện cười, cô không chút do dự phản bác lại: “Con gái tôi là do tôi sinh ra, tôi nuôi nấng, con bé họ Cố, tên là Cố Anh Ninh, dựa vào đâu mà con bé phải theo họ của anh, anh nghĩ anh là ai?”
Vương Duệ tiếp tục mặt dày nói: “Con bé là con gái của tôi, năm đó tôi nói bù đắp chính là cưới em, bây giờ cũng có thể, con bé đương nhiên phải theo họ của tôi rồi!”
Mặt Cố Tiểu Mạch tối sầm, cô quay người lại nhìn chằm chằm Vương Duệ, từng câu từng chữ rất rõ ràng: “Tôi nói, đầu anh có vấn đề à? Con bé là con gái của anh? Anh đã làm tròn trách nhiệm của một người bố chưa, ngoài việc cung cấp…”
Hai chữ trong môn sinh học, Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên cảm thấy có chút khó nói.
Cô dừng lại một lúc, sau đó nói tiếp, “Tôi không cần anh chịu trách nhiệm, tôi cũng không xem trọng anh, điều duy nhất anh có thể bù đắp chính là ghép tủy sống cho Nám Nám, đợi khi Nám Nám được cứu chúng ta không ai nợ ai nữa.”
Vương Duệ nhìn Cố Tiểu Mạch nói những lời rất lanh lợi, ánh mắt hắn hiện lên thủ đoạn đã được tính toán trước.