Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 122: Chương 122: Vương Duệ chụp trộm




Hắn bỗng nhiên bước về phía trước một bước, “Nhiều năm như vậy, tôi không hề có phụ nữ, em là người phụ nữ đầu tiên của tôi, vô cùng quan trọng!”

Nghe thấy Cố Tiểu Mạch bật cười, đúng lúc đó Dịch Bách cũng lái xe đưa Mộ Bắc Ngật đến gần đó, cậu ta nhìn thấy rõ khuôn mặt cười tươi như hoa của Cố Tiểu Mạch.

Mộ Bắc Ngật nhìn ra ngoài cửa sổ, khuôn mặt đẹp trai có chút không vui, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi rói của Cố Tiểu Mạch.

Hình như có chút phẫn nộ, cô thật sự thích người đàn ông đó sao?

Trong đầu vang lên câu nói của Cố Tiểu Mạch, “Tôi hận anh ta… tôi không quên được anh ta!”

Bàn tay đặt lên chân bỗng nắm chặt.

Nhưng mọi người không ngờ, Cố Tiểu Mạch vừa cười xong lập tức nhìn chằm chằm hắn: “Anh đừng có quên, chuyện năm đó, tôi có thể tố cáo anh.”

Hắn phạm lỗi gì, hắn là người rõ nhất!

Chỉ có điều, Cố Tiểu Mạch không ngờ câu nói của mình lại thành công trong việc chọc tức Vương Duệ, Vương Duệ nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, không nhịn được mà muốn chiếm đoạt cô, mặc dù mồm miệng lanh lợi nhưng vẫn không làm mất đi thần thái của cô!

Vương Duệ bước về phía trước, lợi dụng sức mạnh của người đàn ông, muốn ôm lấy Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch trừng mắt, không kịp phản ứng lại.

Còn Mộ Bắc Ngật ngồi trong xe gần như không nhẫn nại được nữa, không đợi Dịch Bách gọi một tiếng, cửa sau của xe bị đạp ra, sau đó Dịch Bách nghe thấy “phịch” một tiếng rất lớn, cửa xe được đóng lại.

Mộ Bắc Ngật bước những bước thật dài đi đến phía sau Vương Duệ, Vương Duệ giang tay ra định ôm Cố Tiểu Mạch vào lòng thì bị người ở phía sau giữ chặt vai lại.

Hừ! Vương Duệ cảm thấy đôi vai mình nặng trĩu, có chút đau, hắn rên lên một tiếng sau đó quay người lại phía sau.

Mộ Bắc Ngật với sắc mặt tối sầm kéo Vương Duệ về phía sau, Vương Duệ dễ dàng bị vứt sang một bên, cả người lảo đảo rồi ngã xuống đất.

Có người đàn ông nào bị làm nhục mà không tức giận chứ?

Sắc mặt Vương Duệ vô cùng khó coi, hắn phẫn nộ nói: “Ai động vào tao, muốn chết à?”

Cố Tiểu Mạch chớp chớp đôi mắt, cô có chút kinh ngạc không biết tại sao Mộ Bắc Ngật lại ở đây, nhưng sau đó cô trợn mắt nhìn Vương Duệ đang nằm dưới đất, một người đàn ông chẳng có dáng vẻ của đàn ông gì cả, năm đó cô thật sự… ngu quá đi mà!

Sự lạnh lùng của Mộ Bắc Ngật dần lan tỏa ra xung quanh, anh từ trên cao liếc nhìn Vương Duệ, giọng nói trầm trầm đầy sức lực, “Tôi đấy, anh dám không?”

Nghe thấy câu nói này Vương Duệ nheo mắt, mặc dù thành phố S không mạnh như Kinh Đô nhưng trước đây Vương Duệ cũng là con cháu của một gia đình giàu có, tất nhiên sẽ nhận ra người đàn ông đẹp trai trước mặt chính là Mộ Bắc Ngật – một nhân vật máu mặt trong giới kinh doanh!

Hắn hơi sững sờ, mặc dù ở thế yếu nhưng hắn vẫn cố gắng bò dậy. Mộ Bắc Ngật cũng không quá phẫn nộ, chỉ là lúc nãy nhìn thấy Vương Duệ định ôm Cố Tiểu Mạch nên anh có chút kích động.

Bầu không khí dịu đi, Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, nhỏ giọng nói, “Tại sao anh lại ở đây?”

Mộ Bắc Ngật quay đầu nhìn cô, nụ cười trên mặt đã biến mất, cô như thể muốn đuổi anh đi.

Làm sao, tìm thấy bố đẻ rồi thì không cần anh nữa?

Mộ Bắc Ngật sa sầm mặt mày, “Tôi muốn nói chuyện với cô ấy, nên làm thế nào, anh biết đúng không?”

Anh nhìn Vương Duệ nói, Vương Duệ lập tức gật đầu, hắn sợ rằng sẽ chọc tức người đàn ông trước mặt, “Tôi biết rồi.”

Sau đó hắn nhận lấy chìa khóa từ tay của Cố Tiểu Mạch, ngón tay chạm vào nhau, Mộ Bắc Ngật bất giác nheo mắt, anh bị điên rồi sao, đến ngón tay cũng không được chạm à?

Sự động chạm tự nhiên như vậy nhưng khi rơi vào mắt anh thì lại vô cùng gai mắt.

Dưới ánh đèn màu vàng, bóng người in dưới đường, Vương Duệ đứng rất gần với cô, từ đầu đến cuối Cố Tiểu Mạch không hề bước về phía anh một bước.

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng liếc nhìn, Vương Duệ đã cầm chìa khóa đi vào bên trong căn hộ, Cố Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, thật ra cô hiểu tại sao Mộ Bắc Ngật lại làm như vậy.

Vừa nãy Vương Duệ bỗng nhiên nổi giận muốn ôm cô, cô đã nghĩ xong cách né tránh, cách thoát khỏi hắn nhưng Mộ Bắc Ngật lại nhanh hơn cô một bước.

Có điều, Cố Tiểu Mạch đang đè nén cái cảm xúc kỳ lạ của mình, cô nhất định phải tỉnh táo.

Người đã đi, Cố Tiểu Mạch cười một cách thoải mái, “Tổng giám đốc Mộ, đã muộn như vậy rồi anh còn đến tìm tôi có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì thì không được đến tìm cô sao?” Mộ Bắc Ngật vẫn có chút tức giận, Cố Tiểu Mạch không biết còn cứ châm lửa xung quanh anh, cảm giác như muốn anh lên cơn điên vậy.

Cố Tiểu Mạch mở to đôi mắt ngây thơ vô tội của mình, đương nhiên rồi!

Mộ Bắc Ngật nhếch miệng cười lạnh, “Cô Cố đã quên mất mình là trợ lý đời sống rồi sao, mấy ngày không đi làm, lương đã bị trừ rồi, bây giờ còn ngang nhiên chọc giận cấp trên, Cố Tiểu Mạch, cô to gan thật đấy!”

Một câu nói khiến sắc mặt cô chợt tái mét, cô mếu máo đi đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, ánh sáng đèn đường chiếu vào mặt cô khiến Mộ Bắc Ngật có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt cô.

“Tổng giám đốc Mộ, tôi sẽ nhanh chóng quay về làm việc, còn việc chọc giận cấp trên, tôi có làm gì đâu.”

“Thế sao, tôi nói tức giận thì là tức giận!”

Không thể không nói, không ngờ Mộ Bắc Ngật đang tức giận mà vẫn còn kiêu ngạo được như vậy!

Cố Tiểu Mạch mím môi, không được!

Mộ Bắc Ngật đút một tay vào túi, ngẩng đầu nhìn căn phòng ở tầng ba đã sáng đèn, ánh mắt càng u ám hơn.

Nhưng bọn họ không biết, Vương Duệ vừa đi lên tầng đã báo cáo tình hình mới nhất cho Cố Lan Tâm, Cố Lan Tâm đè nén sự phẫn nộ, lạnh lùng nói một câu.

Mộ Bắc Ngật thu lại mọi cảm xúc, ánh mắt sâu thẳm nhìn Cố Tiểu Mạch, “Tôi hỏi cô vài câu, trả lời xong tôi sẽ không trừ lương mấy ngày qua của cô.”

“Được, anh nói đi.” Cố Tiểu Mạch muốn tránh Mộ Bắc Ngật thật xa.

“Lúc trước cô nói hận anh ta rời đi mà không nói một lời, nói cô không quên được anh ta, bây giờ anh ta vừa xuất hiện cô đã đưa anh ta về nhà rồi sao? Cố Tiểu Mạch, anh ta rất quan trọng với cô sao?”

Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên nhớ đến lúc trước cô lấy Daddy của Nám Nám làm cái cớ để từ chối Mộ Bắc Ngật, hôm nay gặp Vương Duệ, ấn tượng trong lòng vô cùng tồi tệ, làm sao có thể thích được?

Nhưng Cố Tiểu Mạch lại nói: “Anh ta là bố của Nám Nám.”

Chỉ một câu nói đã đủ để chứng minh vị trí của người đàn ông đó trong lòng cô, đương nhiên tất cả đều là Mộ Bắc Ngật nghĩ như thế, anh chửi thầm một tiếng, hai tay giữ chặt vai của Cố Tiểu Mạch.

Đêm muộn là lúc con người dễ dàng bộc lộ cảm xúc của mình, Mộ Bắc Ngật chính là như vậy.

Hai tay giữ chặt, giọng nói có chút gấp gáp, “Thế nên, đối với cô, anh ta chỉ là bố của Nám Nám, đúng không?”

Cố Tiểu Mạch dần dần nhìn thấy được sự thành khẩn và rực cháy trong anh mắt của anh, lần này anh vứt bỏ tất cả để bày tỏ tâm tư tình cảm của mình với cô.

Cố Tiểu Mạch làm sao có thể không cảm động chứ? Nhưng cô đã đồng ý với Cố Lan Tâm, rõ ràng biết không hợp, tại sao còn miễn cưỡng?

Thế nên, Mộ Bắc Ngật, xin lỗi anh!

“Vị trí của một người bố, không ai có thể thay thế, bao gồm cả Tổng giám đốc Mộ.”

Cố Tiểu Mạch nói ra câu đó, mặc dù cô biết câu nói đó sẽ khiến anh chịu đả kích nhưng cô vẫn làm như vậy.

Bàn tay giữ vai cô buông lỏng, hình như cười nhẹ, hình như lại là cười chế giễu, Mộ Bắc Ngật từ từ buông cô ra, sau đó hung dữ nói: “Anh ta có biết quan hệ của chúng ta không, có biết chúng ta thân thiết như thế nào không hả? Cố Tiểu Mạch.”

Ngang nhiên nói ra câu như vậy khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy không khí xung quanh bỗng loãng đi, hô hấp trở nên khó khăn.

Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn qua: “Mộ Bắc Ngật, anh đừng có quá đáng quá!”

Mộ Bắc Ngật bất ngờ nhìn lên tầng ba, đôi mắt sâu thẳm lanh lợi có thể nhìn thấy người đàn ông đang nấp sau ban công, đến Vương Duệ đang trốn ở đó cũng có chút chột dạ.

Cơ thể run run, Vương Duệ nhích sang bên cạnh, đổi một góc khác để chụp trộm.

Mộ Bắc Ngật nhếch miệng cười lạnh, cười như không cười nói: “Cố Tiểu Mạch, đã quên những gì trước kia tôi nói rồi sao? Chỗ này của cô chỉ thuộc về tôi, biết không?”

Cố Tiểu Mạch đang định mở miệng phản bác lại thì bờ môi đã bị chặn lại, hơi thở bị cướp mất.

Cô vùng vẫy giãy giụa nhưng không thể nào thoát được khỏi Mộ Bắc Ngật, đêm muộn yên tĩnh, bóng hai người ôm chặt lấy nhau được in xuống mặt đường.

Cố Tiểu Mạch không bị Vương Duệ người đàn ông kia ôm thì lại bị Mộ Bắc Ngật cướp đi nụ hôn của mình!

Hai tay dùng hết sức lực đẩy Mộ Bắc Ngật ra, nhưng Mộ Bắc Ngật cứ như thể đang trừng phạt cô, cô càng đẩy anh ra thì anh lại càng ôm chặt hơn!

Vương Duệ đứng ở trên tầng chụp cảnh tượng phía dưới, bờ môi mím chặt, không thể không nói, đôi môi mềm mại của Cố Tiểu Mạch thật sự khiến người ta muốn chiếm đoạt!

“Hừ… khốn nạn!”

Mộ Bắc Ngật vẫn còn lưu luyến buông Cố Tiểu Mạch ra, Cố Tiểu Mạch thẹn quá hóa giận đập lên vai Mộ Bắc Ngật.

Cô vội vàng lau miệng của mình, lạnh lùng nói: “Ai nói, chỗ này của tôi chỉ thuộc về anh, Mộ Bắc Ngật, anh đừng có nghĩ ai cũng thích mình.”

Nói xong, cô quay người, tập tễnh bước đi.

Mộ Bắc Ngật nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Cố Tiểu Mạch, trong lòng không biết đang đè nén cảm xúc gì.

Cố Tiểu Mạch chạy đến trước cửa chung cư, sau khi vào trong, cô dựa vào tường hít một hơi thật sâu, sức nặng của cơ thể đều đặt lên bức tường lạnh giá, sống lưng lạnh toát nhưng hơi nóng trong lòng vẫn không giảm đi chút nào.

Cố Tiểu Mạch cố tình giả vờ đi vào chung cư, sau khi bình tĩnh lại, cô nghiêng đầu, nhìn trộm cảnh tượng bên ngoài.

Cô nhìn thấy bóng lưng rời đi của Mộ Bắc Ngật, cơ thể cao lớn không đứng thẳng mà hơi khom người, cô đơn lạnh lẽo.

Đôi mắt Cố Tiểu Mạch chợt ướt át, tại sao cô có thể chỉ lo cho thân mình chứ, trong một mối tình cảm, có ai mà không lún thật sâu chứ?

Chỉ là, cô biết cách khiến mình tỉnh táo mà thôi.

Sau khi chắc chắn rằng Mộ Bắc Ngật đã đi, Cố Tiểu Mạch không hề đi lên tầng, cô lén lút chạy ra khỏi chung cư, đến đường lớn bắt xe đi về bệnh viện!

Trên xe, sắc mặt Mộ Bắc Ngật chất chứa điều gì đó mà người khác không hiểu, Dịch Bách nhìn anh mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.