Mộ Bắc Ngật chạm phải ánh mắt quở trách của ông Mộ, nhưng anh không có chút phản ứng gì, hững hờ đáp lại, “Công ty có việc bận.”
“Được rồi, lát nữa đi thắp hương, Bắc Ngật, sao mặt cháu nhợt nhạt thế, không ngủ đủ à?” Ông Mộ không muốn tính toán với những chuyện nhỏ nhặt như thế này, nhìn khuôn mặt trắng bệch đáng sợ của Mộ Bắc Ngật, ông ta lên tiếng hỏi.
Không đợi Mộ Bắc Ngật trả lời Cố Lan Tâm đã ôm cánh tay Mộ Bắc Ngật, nhẹ nhàng lên tiếng trả lời thay cho anh, “Ông Mộ, Bắc Ngật bị sốt cao, vừa mới ở bệnh viện truyền nước, ông đừng trách anh ấy.”
“Sốt?”
“Vâng, không sao rồi.”
“Vậy thì tốt, ngày giỗ phải ở lại nhà cũ ba ngày, phòng của cháu và Lan Tâm đã được chuẩn bị rồi, lát nữa người làm sẽ đưa hai đứa lên phòng.”
Ông Mộ cố tình muốn Mộ Bắc Ngật và Cố Lan Tâm ngủ cùng nhau, suy nghĩ vài ngày, cuối cùng ông Mộ cũng nghĩ ra cách, dùng Cố Lan Tâm để trói buộc Mộ Bắc Ngật hiệu quả không cao, Mộ Bắc Ngật là đứa biết giữ mình, không ham muốn, yêu Cố Lan Tâm nhiều năm như vậy mà bụng của Cố Lan Tâm vẫn không có chút động tĩnh gì.
Còn ông Mộ quả thực rất cần một đứa chắt kế nghiệp, nếu Cố Lan Tâm có thể mang thai, ông ta có thể nắm chắc được Mộ Bắc Ngật trong tay, đây là một quyết định không tồi.
Thế nên, ông ta cố tình chuẩn bị một phòng.
Cố Lan Tâm ngẩng đầu nhìn căn phòng trên tầng hai, chỉ là một phòng… mặt cô ta bất giác đỏ lên ngại ngùng, cho dù Mộ Bắc Ngật đã quyết định hủy hôn với cô, nhưng ở trước mặt người nhà họ Mộ vẫn phải giả vờ.
Ánh mắt Mộ Bắc Ngật hiện lên sự không vui, nhưng anh chỉ có thể nhẫn nhịn, không trả lời.
Mộ Bắc Ngật và Mộ Thiếu Lãnh đi thắp hương, Mộ Bắc Ngật mặt lạnh như băng, không nhận ra anh có cảm xúc gì.
Mộ Thiếu Lãnh liếc nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt khinh thường, “Bị ốm rồi, nếu thật sự không đến được, tại sao còn cố đi đến làm gì?”
Lời nói của Mộ Thiếu Lãnh không hề che giấu đi sự chán ghét và bài xích của mình, Mộ Bắc Ngật hững hờ nhìn cậu ta một cái, “Cậu nghĩ tôi sẽ để cậu làm chuyện tốt một mình sao?”
“Hơ hơ, tôi là con trai cưng của bố, trước khi chết người bố cưng chiều nhất là tôi, Mộ Bắc Ngật, so sánh với tôi, anh hoàn toàn khác biệt với nhà họ Mộ, nếu tôi là anh thì đã sớm không có mặt mũi ở lại đây rồi.”
“Mộ Thiếu Lãnh, lần sau nói chuyện nhớ suy nghĩ kỹ trước.”
Mộ Bắc Ngật đặt đồ thắp hương lên trước ảnh thờ, ánh mắt hững hờ, nhìn ảnh của bố mà không có chút cảm xúc gì, ở trong lòng anh không có bất kỳ tình cảm nào.
Mộ Bắc Ngật chỉ như thắp hương cho một người lạ, anh vẫn luôn giả vờ nghe theo lời của ông Mộ, giả vờ đó là con rối anh thích mà thôi.
Anh không thèm nhìn ảnh nữa, quay người rời đi, không chút nể nang.
Còn Mộ Thiếu Lãnh, nhìn ảnh bố với cảm xúc dạt dào, hai mắt ửng đỏ, một lúc sau, Mộ phu nhân cũng bước vào với đôi mắt hoen đỏ, chạm mặt Mộ Bắc Ngật. Lúc Mộ Bắc Ngật gặp Mộ phu nhân, anh đi sang bên rệ, Mộ phu nhân lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất.
Mộ phu nhân liếc nhìn Mộ Bắc Ngật mặt không biểu cảm, bà ta lên tiếng mỉa mai, “Nếu đã không có cảm xúc gì, tại sao năm nào cũng đến thắp hương?”
“Con cả, không thể không thắp hương.”
Giọng nói hững hờ, anh có trăm cách khiến Mộ Thiếu Lãnh và Mộ phu nhân cạn lời, khiến họ mặt cắt không còn giọt máu.
Ánh mắt của Mộ phu nhân trở nên lạnh lùng, bà ta nắm chặt bó hoa trong tay, liếc nhìn anh nhưng vẫn duy trì khuôn mặt điểm tĩnh, “Bắc Ngật, bố biết sẽ rất đau lòng đó.”
“Bà là ông ấy sao?”
Mộ Bắc Ngật lạnh lùng trả lời, sau đó lướt qua bà ta đi ra ngoài.
Đúng vào lúc này, Cố Tiểu Mạch được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, trên người có rất nhiều vết thương, nhưng may mà có balo nên không bị gãy xương.
Lúc này Cố Tiểu Mạch bị thương rất nhiều chỗ, cơ thể không có chỗ nào lành lặn cả, sau khi cô được đẩy ra, Nam Thần An vội vàng đi đến bên cạnh Cố Tiểu Mạch.
“Bác sĩ, sao rồi?”
“Bệnh nhân bây giờ rất yếu ớt, cần bồi bổ sức khỏe, tốt nhất là nằm trên giường nghỉ ngơi hai hôm, sau đó mới được xuống giường.”
“Được, tôi biết rồi.”
Y tá đầy Cố Tiểu Mạch đến phòng bệnh VIP, mây đen mù mịt bao trùm trước mắt Nam Thần An, cảnh tượng này rơi vào mắt thuộc hạ mà Dịch Bách gọi đến canh trừng.
Nam Thần An đến phòng bệnh của Cố Tiểu Mạch, anh ta vẫn còn chưa hết sợ hãi, nhìn Cố Tiểu Mạch đang chìm vào giấc ngủ, khuôn mặt gầy gò, Nam Thần An cảm thấy rất đau lòng.
“Tiểu Mạch, lúc anh không ở đây, sao em lại không chăm sóc cho bản thân thế?”
Anh ta đưa tay chỉnh lại tóc mái ướt đẫm mồ hôi của Cố Tiểu Mạch, trên mặt có vài vết thâm tím bị đập vào.
“Chú Nam.”
Giọng nói non nớt vang lên khiến Nam Thần An hoàn hồn.
Nam Thần An quay người lại, nhìn thấy thuộc hạ đưa Nám Nám đến, quần áo của Nám Nám xộc xệch, đầy bụi đất, mái tóc buông xõa bù xù, hình như vừa mới tỉnh dậy nên mặt vẫn có chút ngái ngủ và ngẩn ngơ.
Anh ta đứng lên, đi đến chỗ Nám Nám bế con bé lên rồi quay lại giường bệnh, “Nám Nám, cháu đỡ hơn chưa?”
“Chú Nam, Nấm… Nấm sao rồi ạ, cháu lo cho mẹ lắm.”
“Nám Nám yên tâm, Tiểu Mạch không sao rồi, không cần lo lắng đâu.”
Ánh mắt Nám Nám bỗng trở nên đầy căm phẫn, cô bé cảm thấy không công bằng cho Cố Tiểu Mạch, ánh mắt hung dữ, “Tại sao lại có nhiều người xấu muốn hãm hại Nấm như vậy?”
Nam Thần An dịu dàng hôn lên má Nám Nám, giọng nói nhẹ nhàng, “Nám Nám, sau này giao hết cho chú Nam, được không? Cháu có thích chú Nam không, cháu có muốn chú Nam chăm sóc cháu và Tiểu Mạch không?”
Lần trước tỏ tình Cố Tiểu Mạch đã dọa sợ Cố Tiểu Mạch, sau đó Nam Thần An có chút hối hận, anh lặng lẽ bảo vệ cô suốt năm năm nhưng lại vì chuyện này mà dọa sợ cô, nhưng lúc đó anh không kìm lòng được, nếu anh còn không bày tỏ tình cảm của mình với Cố Tiểu Mạch thì người đàn ông lạnh lùng kia sẽ trở thành mối nguy hiểm của anh.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Nam Thần An lại trở nên u ám.
Nám Nám nghe thấy câu hỏi này, cô bé gãi đầu gãi tai, hình như bây giờ cô bé thích ông chú lợi hại làm Daddy của mình hơn, thích một cách rất lạ lùng, không có bất kỳ lý do nào.
Còn đối với Nam Thần An, Nám Nám có cách để Nam Thần An vui, “Chú Nam, nếu Nấm đồng ý thì cháu cũng sẽ đồng ý.”
Nghe xong, Nam Thần An cười dịu dàng.
Ở một nơi khác, Mộ Bắc Ngật thắp hương xong, ông Mộ chuẩn bị bữa tiệc gia đình.
Cố Lan Tâm ngồi xuống bên cạnh Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật hững hờ, cũng có lẽ vì vừa mới bị sốt xong nên anh không muôn ăn chút nào, đũa đã đặt trước mặt nhưng anh lại không động vào.
Cho đến khi chuông điện thoại reo lên, Mộ Bắc Ngật liếc nhìn một cái, bấm nghe điện thoại, mặt lạnh lùng, “Có chuyện gì?”
“Sếp, không hay rồi…”
Dịch Bách ở trong điện thoại nói hết tất cả, sắc mặt Mộ Bắc Ngật càng ngày càng khó coi.
“Bây giờ tôi sẽ đến đó.”
Mộ Bắc Ngật nói một câu rồi tắt điện thoại, Mộ Thiếu Lãnh ngồi bên cạnh nhìn, “Mộ Bắc Ngật, ở trên bàn ăn mà dám nghe điện thoại trước mặt ông nội, anh không coi ông nội ra gì à?”
Cậu ta bắt đầu khiêu khích, sau đó gắp thức ăn mà Cố Lan Tâm đang định gắp.
Một phát chọc tức hai người, Mộ Thiếu Lãnh cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Mộ Bắc Ngật liếc nhìn một cái, mặt không biểu cảm, “Ông nội, công ty có việc gấp, cháu phải đi trước đây ạ.”
Nghe thì có vẻ là xin ý kiến của ông Mộ, nhưng Mộ Bắc Ngật nói xong đã đứng lên, quay người rời đi.
Ông Mộ ngồi ở đầu bàn ăn, ông cũng không hề không vui khi Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên rời đi, chỉ là hai mắt bỗng trở nên u ám.
Trước đây mỗi lần Mộ Bắc Ngật và Cố Lan Tâm cùng nhau đến nhà họ Mộ, Mộ Bắc Ngật sẽ rất quan tâm Cố Lan Tâm, quan tâm từng ly từng tí.
Lúc đó ông Mộ còn có chút e ngại, ông ta sợ Mộ Bắc Ngật vì một người phụ nữ mà làm hỏng chuyện, nhưng mấy năm nay Mộ Bắc Ngật điều hành Mộ Thị không có điểm nào có thể bới lông tìm vết, ngược lại còn khiến công ty tiến cao hơn trong sự nghiệp.
Trong lòng ông Mộ vừa phức tạp vừa băn khoăn, so với Mộ Bắc Ngật thì ông ta càng yêu thương Mộ Thiếu Lãnh hơn, nhưng Mộ Bắc Ngật lại có thiên phú về kinh doanh, hơn Mộ Thiếu Lãnh rất nhiều lần.
Vì tránh để Mộ Bắc Ngật leo lên tận đầu ông ta, ông ta buộc phải đề cao cảnh giác và nắm quyền lực trong tay.
Nhưng bây giờ, thái độ của Mộ Bắc Ngật đối với Cố Lan Tâm ngày càng nhạt nhẽo, thậm chí có chút qua loa làm lệ.
Mặt ông Mộ tối sầm, không biết đang nghĩ điều gì.
Còn Mộ Bắc Ngật đi ra khỏi nhà họ Mộ với sắc mặt u ám, người làm nhìn thấy cậu chủ cũng chỉ cúi đầu không lên tiếng, tiếp tục làm việc của mình.
Đập vào mắt anh là Dịch Bách đang đứng ở trước xe đi đi lại lại rất lo lắng, nghe thấy tiếng giày da bước đến, Dịch Bách lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mộ Bắc Ngật, cậu ta trầm giọng nói, “Sếp, hôm nay cô Cố cũng ở đó nên em chưa kịp nói với anh, bọn lưu manh đã khai ra rồi.”
Mộ Bắc Ngật nhíu mày, lập tức lên tiếng, “Nói.”
“Họ Cố.”
Cố, Cố Chấn Hải!
Trước là đưa Cố Tiểu Mạch đi gặp Tổng giám đốc Lâm, sau lại thuê đám lưu manh đi hãm hại con gái của mình, sắc mặt Mộ Bắc Ngật càng ngày càng lạnh, lạnh đến thấu xương.
Dịch Bách vừa nhắc đến chuyện của Cố Tiểu Mạch, Mộ Bắc Ngật đã kích động như thế, không biết nếu Dịch Bách nói ra chuyện tiếp theo, Mộ Bắc Ngật có nổi trận lôi đình không?
Nhưng cuối cùng cậu ta vẫn nói, “Sếp, vẫn còn một chuyện nữa…”
Lúc này không cần Mộ Bắc Ngật lên tiếng, chỉ một ánh mắt, Dịch Bách đã nói một tràng, “Hôm nay Cố Chấn Hải cho người đi theo Cố Tiểu Mạch và Nám Nám, đồng thời lúc ở trên xe đã dùng chút thủ đoạn, muốn đưa Cố Tiểu Mạch đi đến căn biệt thự mới của Tổng giám đốc Lâm, Cố Tiểu Mạch ôm con gái nhảy khỏi xe, chuyện này đã làm kinh động đến cảnh sát, hiện tại cảnh sát đã bắt được tên thuộc hạ lái xe đó, có điều vẫn chưa điều tra Cố Chấn Hải, đại khái là tên thuộc hạ đã nhận hết tội danh, không khai ra Cố Chấn Hải.”