Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 102: Chương 102: Xảy ra chuyện




Mặt Nam Thần An lạnh lùng, nhìn tài xế xe tải đứng bên cạnh, cho dù bình thường anh ta rất giỏi khống chế cảm xúc của mình thì lúc nãy cũng nổi giận, “Anh đâm vào?”

Một câu nói khiến tài xế xe tải run rẩy, hắn vội vàng lên tiếng phủ nhận, “Không phải tôi đâm, là người phụ nữ kia ôm đứa bé nhảy từ trên xe taxi xuống, may mà tôi phanh kịp mới không đâm vào.”

Mặt Nam Thần An tối sầm, rất nhanh, xe cấp cứu đã tới nơi.

Nam Thần An sử dụng quyền lực của mình, trước khi Cố Tiểu Mạch được đưa tới bệnh viện thì bệnh viện đã chuẩn bị xong phòng cấp cứu và phẫu thuật.

Cố Tiểu Mạch mặt trắng bệch được đẩy vào phòng phẫu thuật, nếu lúc này cô tỉnh táo nhất định sẽ khóc mà nói, đây là lần thứ ba cô vào bệnh viện trong tháng này rồi, đại khái là không có ai xui xẻo hơn cô nữa.

Nam Thần An đứng dựa vào tường, vứt đi lớp ngụy trang bên ngoài, nhìn đèn trong phòng phẫu thuật vẫn sáng, tim anh ta dường như muốn ngừng đập.

Cho đến khi thuộc hạ vội vàng đi tới mới cắt đứt suy nghĩ của Nam Thần An, Nam Thần An lạnh lùng lên tiếng, “Đi điều tra chiếc xe taxi đó là như thế nào! Nhất định phải điều tra rõ ràng!”

“Tổng giám đốc Nam, phía cảnh sát đã bắt đầu điều tra rồi, em chắc chắn không lâu nữa sẽ có kết quả.”

Ở nơi khác, tên thuộc hạ sợ hãi lái xe đến một nơi hoang vu hẻo lánh, vứt xe ở đấy rồi bỏ chạy, hắn vội vàng chạy về Cố Thị, chạy một mạch đến phòng làm việc trên tầng cao nhất của Cố Thị.”

Cố Chấn Hải không biết chuyện gì cả, đến khi thuộc hạ chạy vào phòng với vẻ mặt hoảng sợ, Cố Chấn Hải mới nhíu mày hỏi, “Vội vội vàng vàng làm cái gì?”

Đến lúc ông ta ngẩng đầu lên nhìn tên thuộc hạ, ông ta cảm thấy hoang mang, đi đến trước mặt hắn, nhỏ giọng hỏi, “Xong việc chưa? Đưa đến chỗ Tổng giám đốc Lâm chưa?”

Tên thuộc hạ lau mồ hôi, “Tổng giám đốc Cố… Cố Tiểu Mạch ôm con gái cô ta nhảy khỏi xe, lúc đó tôi lái xe rất nhanh, còn nghe thấy tiếng xe tải ở phía sau, lúc đó tôi không dám quay đầu lại nhìn.”

“Cái gì?”

Chỉ một câu, sắc mặt Cố Chấn Hải chợt thay đổi, khuôn mặt hiện lên sự kinh ngạc.

Cơ thể tên thuộc hạ run run, “Nếu chuyện này bị điều tra, Tổng giám đốc Cố chúng ta nên…”

Mặt Cố Chấn Hải tối sầm, chuyện càng ngày càng gay go, cảnh sát đã vào cuộc điều tra, ông ta bỗng nhìn tên thuộc hạ, ánh mắt u ám, bắt đầu nghĩ kế hoạch tiếp theo.

Ông ta không ngờ được rằng, Cố Tiểu Mạch sẽ không màng sống chết mà nhảy khỏi xe, trong khoảnh khắc nào đó, trái tim ông ta muốn ngừng đập, sau đó trong lòng bắt đầu có dự cảm không lành.

Biết tin Mộ Bắc Ngật sốt cao ngất xỉu, Cố Lan Tâm lập tức rời khỏi nhà họ Cố đến bệnh viện, lúc cô ta đến bệnh viện thì biết tin Cố Tiểu Mạch bị thương, cô ta cảm thấy vui mừng, sau đó lại rất cảnh giác, Cố Chấn Hải làm như vậy có thể thấy rõ ông ta và Cố Tiểu Mạch không hề có tỉnh cảm cha con nữa, cô ta có thể giữ vững vị trí của mình.

Nhưng phía Mộ Bắc Ngật… Cố Lan Tâm không chắc chắc, lúc cô ta đến bệnh viện, ánh mắt nhìn Cố Lan Tâm của Dịch Bách có chút phức tạp, Cố Lan Tâm nhận ra điều đó.

Cô ta giả vờ không hiểu đi về phía trước, hỏi: “Dịch Bách, đã xảy ra chuyện gì?”

Dịch Bách ho khan một tiếng, nhớ đến những lời bọn lưu manh nói, cậu ta muốn nói gì đó rồi lại thôi, “Ờ… không có chuyện gì.”

“Dịch Bách, tôi là vợ sắp cưới của Bắc Ngật, xảy ra chuyện gì, tôi nghĩ tôi có thể gánh vác thay cho anh ấy, anh ấy bị sốt cao, tại sao lại không thông báo cho tôi? Dịch Bách, lẽ nào đến anh cũng không coi tôi ra gì sao?” Cố Lan Tâm nói.

“Không, cô Cố, cô nghĩ nhiều rồi, đến bây giờ Sếp vẫn chưa tỉnh lại, tôi chỉ là lo lắng mà thôi.”

“Vậy vết thương trên mặt Bắc Ngật là như thế nào?” Cố Lan Tâm giả vờ không biết gì hỏi, cô ta thu lại ánh mắt thăm dò và tra hỏi, tim đập nhanh hơn bình thường.

Dịch Bách biết ý, “Sếp không cẩn thận bị đập vào, chỉ là vết thương nhỏ, cô Cố không cần quá lo lắng.”

“Ừ, anh đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ chăm sóc Bắc Ngật.”

Cố Lan Tâm đi đến trước giường của Mộ Bắc Ngật, nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của anh, cô ta có suy nghĩ gì đó.

Bắc Ngật, em nhất định sẽ không hủy hôn ước, Cố Tiểu Mạch dám nhảy khỏi xe, nếu cô ta chết thì tốt.

Khuôn mặt hiện lên sự yếu đuối nhưng suy nghĩ trong lòng lại cực kỳ độc ác.

Mộ Bắc Ngật ngủ suốt một đêm, sau khi cơ thể không còn mệt mỏi nữa, lý trí cùng dần khôi phục, anh cảm nhận được có một đôi bàn tay đang nhẹ nhàng đặt lên trán mình.

Là Cố Tiểu Mạch sao?

Mộ Bắc Ngật nhíu mày, anh vừa tỉnh lại đã muốn nhìn thấy Cố Tiểu Mạch.

Anh vẫn chưa mở mắt ra đã đưa tay nắm lấy cổ tay của Cố Lan Tâm, Cố Lan Tâm vốn định đưa tay sờ lên trán anh xem nhiệt độ như thế nào rồi thì bỗng nhiên bị anh nắm chặt cổ tay.

Ánh mắt Cố Lan Tâm hiện lên sự vui sướng, cô ta lên tiếng, “Bắc Ngật, Bắc Ngật?”

Mộ Bắc Ngật từ từ mở mắt ra, đôi mắt lạnh lùng không có chút ấm áp nào cả, anh im lặng nhìn người phụ nữ ngồi trước mặt, tay anh vẫn đang nắm chặt cổ tay Cố Lan Tâm, đến lúc anh nhìn rõ người trước mặt là ai, lập tức rút tay lại.

Anh lạnh lùng lên tiếng, “Lan Tâm, sao em lại ở đây?”

“Bắc Ngật, anh bị sốt, em đến chăm sóc anh, có phải tối qua anh không nghỉ ngơi đủ không? Anh đừng ngồi dậy, anh cứ nằm nghỉ đi.”

Nhìn thấy Mộ Bắc Ngật chống hai tay xuống giường muốn ngồi dậy, cô ta vội vàng kêu anh nằm xuống, đôi mắt chất chứa đầy cảm xúc.

Mộ Bắc Ngật mặt lạnh như băng tuyết, không nhận ra anh có tâm trạng gì, cơ hội hiếm có mà chỉ Cố Lan Tâm và Mộ Bắc Ngật ở cạnh nhau, cô ta có chút đáng thương lên tiếng, “Bắc Ngật, chúng ta quay lại như trước được không? Sắp đến ngày cưới của chúng ta rồi, năm năm trước, em đã trao em cho anh, ngoài anh ra, em sẽ không chấp nhận ai cả, Bắc Ngật, anh có thể đừng…”

“Lan Tâm!”

Cố Lan Tâm nói mãi nói mãi, nước mắt muốn tuôn rơi, cô ta vẫn chưa nói xong đã bị Mộ Bắc Ngật ngắt lời.

Cố Lan Tâm không ngẩng đầu nhìn anh mà cúi đầu xuống, sụt sịt sụt sịt.

Mộ Bắc Ngật bất lực nhắm mắt lại, “Chuyện hủy hôn ước anh sẽ nói với mọi người, em muốn bù đắp như thế nào anh sẽ nghe theo em, em tốt nhất hãy chuẩn bị sẵn tình thần.”

“Bắc Ngật anh…”

Cố Lan Tâm cực kỳ đau lòng, cả người sững sờ, anh đã quyết định hủy hôn ước với cô ta.

Một lúc sau, Cố Lan Tâm lên tiếng với giọng nói run rẩy, “Là vì Cố Tiểu Mạch sao?”

Vốn cho rằng Mộ Bắc Ngật sẽ không trả lời câu hỏi nhạt nhẽo vô vị này, nhưng không ngờ Mộ Bắc Ngật lại gật đầu thừa nhận, “Đúng.”

Cố Lan Tâm nắm chặt ga trải giường, ngón tay trắng bệch.

Bây giờ anh chỉ là đang giữ chút mặt mũi cho cô ta nên mới nói chuyện một cách nhẹ nhàng như vậy, đợi đến lúc anh mất hết kiên nhẫn thì sẽ không muốn trả lời cô ta nữa.

Dịch Bách đứng ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy Mộ Bắc Ngật tỉnh lại, ánh mắt hiện lên sự vui mừng, lập tức đi vào bên trong phòng bệnh, “Sếp, anh tỉnh lại rồi?”

“Ừ.”

“Dịch Bách, làm thủ tục xuất viện cho tôi.”

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng lên tiếng, Cố Tiểu Mạch người phụ nữ kia đến giờ vẫn không biết đã đi đâu rồi, anh không yên tâm chút nào.

“Vâng thưa Sếp.”

“Bắc Ngật, anh vẫn còn chưa khỏe lại, tối nay ông Mộ chuẩn bị làm tiệc tại nhà, Bắc Ngật, chúng ta phải đến đó cùng nhau, nếu anh không đi, ông Mộ sẽ không vui.”

Nhắc đến ông Mộ, Mộ Bắc Ngật sẽ thỏa hiệp.

Cố Lan Tâm chỉ sợ Dịch Bách sẽ nói ra chuyện của Cố Tiểu Mạch, thế nên cô ta giả vờ nhắc đến ông Mộ, thấy Dịch Bách muốn nói gì đó rồi lại thôi, Cố Lan Tâm cười lạnh một tiếng.

Mặt Mộ Bắc Ngật lạnh đi, phía ông Mộ quả thực có chút rắc rối.

Còn Cố Lan Tâm cần báo tin với ông Mộ một cách nhanh nhất, anh gật đầu, “Làm thủ tục ra viện, đến nhà cũ.”

“Bắc Ngật, để em đỡ anh.”

Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Lan Tâm, ánh mắt mất đi sự ấm áp, anh thốt ra hai chữ “Không cần” rồi giựt kim tiêm đang ở tay ra, đứng lên, cầm bộ quần áo bên cạnh đi vào nhà vệ sinh thay đồ.

Cố Lan Tâm cười chế giễu chính mình, Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch, tao đã ngăn chặn lâu như vậy mà Bắc Ngật vẫn động lòng với mày!

Mày cho rằng, hai người có thể ở bên nhau sao?

Nỗi căm hận trào dâng, cơ thể run rẩy, kế hoạch ngăn chặn không ngừng được chuẩn bị trong đầu.

Dịch Bách đi làm thủ tục ra viện thì bắt gặp Nam Thần An, có điều Nam Thần An không nhận ra cậu ta, Dịch Bách có chút nghi ngờ, chỉ nhìn thấy Nam Thần An đứng đợi ở trước cửa phòng phẫu thuật, là ai bị thương?

Cậu ta gọi điện cho thuộc hạ đến bệnh viện canh trừng.

Sau khi cậu ta làm xong thủ tục, ngoài sắc mặt tái nhợt ra thì Mộ Bắc Ngật không có gì khác lạ, anh bước rất nhanh, mặt không biểu cảm ra khỏi bệnh viện, không còn giống như trước đây, nhường nhịn Cố Lan Tâm hay dừng lại để cô ta ôm cánh tay mình nữa.

Sau khi chắc chắn tình cảm của mình, Mộ Bắc Ngật biết mình phải giữ khoảng cách với Cố Lan Tâm mọi lúc mọi nơi, Cố Lan Tâm ở phía sau, chạy lon ton mới theo được bước đi của anh.

Cô ta có chút đau buồn, sự ấm áp của Mộ Bắc Ngật không còn dành cho cô ta nữa!

Sau khi lên xe, Mộ Bắc Ngật dựa vào cửa, xoa ấn đường, ánh mắt tối sầm, bây giờ ông Mộ không tự mình gọi điện thoại bảo anh về nhà nữa mà gọi cho Cố Lan Tâm.

Về đến nhà cũ, Mộ Bắc Ngật và Cố Lan Tâm cùng nhau đi vào phòng khách, Mộ phu nhân đang ngồi trên ghế sofa còn Mộ Thiếu Lãnh thì ngồi bên cạnh ông Mộ.

Nhìn thấy Mộ Bắc Ngật và Cố Lan Tâm đi cùng nhau, Mộ phu nhân cảm thấy có chút e ngại.

“Ông nội, hôm nay là ngày giỗ của bố mà Mộ Bắc Ngật lại đến muộn như vậy, chẳng hề quan tâm, khiến tất cả mọi người đều ở đây chờ anh ta!” Mộ Thiếu Lãnh ngồi bên cạnh nói với giọng điệu kỳ lạ, âm thầm khiêu khích sự phẫn nộ của ông Mộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.