Cố Tiểu Mạch hoàn toàn không biết gì về kế hoạch của Cố Chấn Hải, sau khi tỉnh giấc, cô không ngủ nướng mà dậy luôn, thu dọn xong cô đi ra ngoài.
Tối qua Mộ Bắc Ngật không về nhà, đương nhiên sáng nay sẽ không nhìn thấy bóng dáng của Mộ Bắc Ngật.
Cố Tiểu Mạch đứng ở cửa phòng khách, chớp mắt, thế nên, Cố Tiểu Mạch, mày đang thất vọng điều gì chứ?
Cô giặt sạch áo của Mộ Bắc Ngật rồi để lại vào trong phòng của anh, phòng của anh thật sự rất sạch sẽ, chăn gối đều được gập gọn gàng sau khi ngủ dậy.
Nhìn thế này thì có vẻ Mộ Bắc Ngật là một người ưa sạch sẽ, ưu sạch sẽ đến mức yêu cầu rất cao với chính mình, trong nhà đến người làm cũng không có.
Người tiếp xúc với anh chỉ có Dịch Bách, rất ít khi nhìn thấy có người lại gần anh.
Cố Tiểu Mạch nhìn chằm chằm chiếc giường của một người không thể sạch sẽ hơn nữa, sau đó quay người đi ra ngoài, quay về phòng sách lấy bản thiết kế của mình, cô suy nghĩ một hồi rồi đặt bản thiết kế xuống bàn, sau đó rời đi.
Cô đeo hai chiếc balo to đùng, đằng trước ôm Nám Nám vẫn đang say giấc nồng đi trên đường.
ĐM! Cố Tiểu Mạch tức giận đến mức muốn chửi bậy…
Mộ Bắc Ngật nói đúng thật, từ khu biệt thự cao cấp này đi đến chỗ có thể bắt xe quả nhiên mất hai mươi phút, lúc này Cố Tiểu Mạch đã mệt rã rời, cô ôm chặt Nám Nám, Nám Nám hình như có chút không thoải mái, ở trong vòng tay của Cố Tiểu Mạch tìm vị trí thoải mái nhất.
Có lẽ vì xung quanh hơi ồn ào nên Cố Tiểu Mạch đã bỏ lỡ cuộc gọi của Nam Thần An, Nam Thần An vừa mới xong việc ở Anh đã vội vàng quay về Kinh Đô.
Xuống máy bay anh ta lập tức tìm Cố Tiểu Mạch.
Thuộc hạ của Cố Chấn Hải bắt đầu theo dõi Cố Tiểu Mạch, bọn họ thuê xe taxi một ngày, thuộc hạ lái xe taxi, từ xa đã nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang đứng ở rệ đường đợi xe.
Khóe miệng nhếch lên để lộ nụ cười nguy hiểm, bọn họ lái xe đi về phía Cố Tiểu Mạch.
Nhìn thấy xe taxi, Cố Tiểu Mạch hiển nhiên không có bất kỳ nghi ngờ nào, cô ôm Nám Nám lên xe, thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói địa chỉ căn hộ của mình.
Thuộc hạ nhìn Cố Tiểu Mạch qua kính chiếu hậu, che đi sự xảo quyệt và lanh lợi, tắt đi cái biển “xe không có khách” rồi đi về phía trước.
Thuộc hạ âm thầm châm hương thơm, trong xe chìm vào im lặng. Ở một nơi khác, lúc Dịch Bách đến công ty đã nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đang ngồi ở ghế trong bàn làm việc, sắc mặt u ám, trên người tỏa ra khí lạnh khiến người ta không dám lại gần.
Dịch Bách vội vàng cúi đầu nhìn đồng hồ, may quá, vẫn chưa muộn giờ…
Cậu ta lên tiếng chào, “Sếp, sao hôm nay anh… đến sớm thế?”
“Dịch Bách.” Mộ Bắc Ngật vừa lên tiếng Dịch Bách đã nhận ra giọng anh khàn đặc, trong mắt đều là tia máu đỏ, cực kỳ mệt mỏi.
Dịch Bách nhíu mày, “Sếp, anh sốt rồi à? Có cần đến bệnh viện kiểm tra không ạ?”
“Tôi không sao, sáng nay cậu đến nhà họ Mộ chưa? Có nhìn thấy Cố Tiểu Mạch không?”
Dịch Bách lắc đầu, “Sếp, lúc em đến nhà, trong nhà không có một bóng người, em không thấy Cố Tiểu Mạch!”
Nghe thấy câu nói này, Mộ Bắc Ngật nhíu mày, anh vứt đi chiếc bút trong tay, đứng lên.
Bỗng nhiên đứng lên, mọi thứ trước mắt quay vòng vòng, bị sốt, đầu quay quay nặng trĩu, giống như máu dồn lên não, chỉ một cái nháy mắt, Mộ Bắc Ngật cảm nhận được trước mắt là một màu đen, còn chưa kịp nói câu gì đã ngồi bịch xuống ghế.
Dịch Bách thấy vậy vội vàng đi đến đỡ Mộ Bắc Ngật…
Chiếc xe đi mãi đi mãi rồi đi đến một con đường mà Cố Tiểu Mạch không biết, đây là chỗ mà Tổng giám đốc Lâm mới xây dựng, căn nhà nằm ở ven biển, con đường mà chiếc xe đi đến không có nhiều người, cảnh tượng xung quanh hiển nhiên rất xa lạ.
Đại khái là vì có mùi hương nên Nám Nám ngủ mãi không dậy, Cố Tiểu Mạch sau đó cảm thấy có gì không đúng, nhìn cảnh tượng xa lạ xung quanh, Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó nhìn tài xế, “Tài xế, đây không phải là đường đi đến căn hộ của tôi, anh có đi nhầm đường không vậy?”
Tài xế nhếch mép, đáp lại một tiếng, “Không đi nhầm đâu, đây là đường mới mở.”
Cố Tiểu Mạch nheo mắt, ngửi cái mùi không tươi mát trong xe, cô lạnh lùng nói, “Anh đi sai đường rồi, đây không phải là nơi tôi muốn đến!”
Thuộc hạ nhìn bộ dạng muốn làm hỏng việc của Cố Tiểu Mạch, nhất thời trầm giọng nói, “Châm hương lâu như vậy mà cô vẫn chưa ngất đi!”
Thuộc hạ lộ ra bộ mặt hung dữ độc ác, chỉ trong nháy mắt, Cố Tiểu Mạch nhận ra tình hình không ổn.
Cô lạnh lùng liếc nhìn tài xế, “Tài xế! Bây giờ tôi phải xuống xe, anh cho tôi xuống ở đây là được rồi.”
“Nói thật cho cô biết, tôi không phải tài xế taxi, tôi sẽ đưa cô đến nơi không phải cô nói mà là…”
Thuộc hạ còn chưa nói xong, Cố Tiểu Mạch đã nhận ra sự nguy hiểm, cô đứng lên, túm lấy áo của tài xế, muốn hắn đạp phanh, “Dừng xe!”
Thuộc bạ bất ngờ với hành động của cô, bàn tay ôm vô lăng bỗng run run, chiếc xe nhất thời lảo đảo, may mà trên đường không có xe, không thì chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Thuộc họ không nhịn được hét lên, “Không muốn sống nữa à? Buông tay ra!”
“Tôi bảo anh dừng xe, nghe thấy không?” Cố Tiểu Mạch lạnh lùng nói.
Chiếc xe bỗng nhiên lảo đảo, Nám Nám tỉnh giấc nhưng cô bé nhận ra sự hỗn loạn trong xe, chỉ có thể nhỏ giọng nói, “Mami, con chóng mặt quá.”
Thuộc hạ lập tức tăng tốc đi về phía nhà của Tổng giám đốc Lâm, không chậm trễ làm lỡ việc!
Cố Tiểu Mạch nín thở, đầu cô bắt đầu choáng váng quay cuồng, cơ thể động một chút thôi đầu đã đau nhức rồi, nhưng cô buộc phải tỉnh táo, Nám Nám vẫn đang ở trên xe, cô không cho phép mình có bất kỳ vấn đề gì!
Cố Tiểu Mạch tiếp tục đứng lên, túm lấy cổ áo của tên thuộc hạ, “Nếu anh không dừng xe, chúng ta sẽ cùng nhau bỏ mạng ở đây, anh muốn chết không?”
Giọng nói lạnh lùng của cô truyền đến tai tên thuộc hạ khiến sống lưng hắn lạnh toát, hắn buông lỏng bàn tay đang ôm vô lăng, xe lắc lư.
Cố Tiểu Mạch tiếp tục giơ tay về phía nút mở khóa, mắt lạnh lùng nhìn chiếc xe dần mất đi kiểm soát đang đi về phía trước.
Cô chỉ có thể không quan tâm mọi thứ mà thử một lần, Cố Tiểu Mạch nhân lúc lý trí vẫn còn, mở cửa xe, chiếc xe đang đi trên đường cao tốc, nếu ngã xuống… thịt nát xương tan mất!
Nhưng Cố Tiểu Mạch nhìn rõ sự độc ác trong ánh mắt của tên thuộc hạ, cô không biết là ai đã sai hắn đến, cô chỉ có thể ôm Nám Nám, đưa ra quyết định, cô nhích người sang bên cửa xe.
Tên thuộc hạ kịp phản ứng lại, hắn tiếp tục tăng tốc, hung dữ cảnh cáo, “Muốn chết à? Như này mà nhảy xuống thì chết đấy!”
Nhưng Cố Tiểu Mạch không còn đường lui nữa, cô không quan tâm điều gì khác, ôm Nám Nám nhảy xuống xe, mặc dù hành động này rất nguy hiểm, nhưng Cố Tiểu Mạch không còn cách nào khác.
Nám Nám, nếu Mami không bảo vệ được con, không đưa con chạy khỏi nơi này, con có trách Mami không?
Cố Tiểu Mạch nhắm mắt, sau khi nhảy xuống, cô lăn vài vòng trên đất, có một điều may mắn chính là cô đeo balo ở sau lưng đã giúp cơ thể cô không bị đập mạnh xuống đất.
Nám Nám được cô ôm chặt trong lòng vì thế chỉ một mình Cố Tiểu Mạch chịu đựng những vết thương trên người.
Cô kìm nén cơ thể đau nhức, cô vẫn không ngừng lăn trên đất, Cố Tiểu Mạch rất tỉnh táo, cơn đau lan tỏa đến khắp cơ thể, đau kinh khủng!
Tên thuộc hạ mở to mắt nhìn Cố Tiểu Mạch không sợ chết mà nhảy khỏi xe, người phụ nữ này điên rồi sao? Đến mạng sống cũng không cần nữa!
Hắn đang định dừng xe quay lại kiểm tra tình hình của Cố Tiểu Mạch thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng dừng xe của một chiếc xe giống như là xe tải, tiếng bánh xe ma sát với đường thật chói tai.
Tên thuộc hạ sợ hãi, đâm vào rồi sao…
Tim hắn nhảy lên tận cổ họng, hai tay ôm chặt vô lăng, không dám quay đầu lại nhìn, tăng tốc đi về phía trước, rời khỏi hiện trường!
Cố Tiểu Mạch ôm Nám Nám lăn đến lan can đường, trán của Cố Tiểu Mạch bị đập vào lan can, máu tươi chảy ra.
Chiếc xe tải dừng xe ở chỗ cách Cố Tiểu Mạch không xa, suýt nữa thì gây ra tai nạn.
Cả cơ thể đau nhức, cơn đau ập đến khiến Cố Tiểu Mạch choáng váng rồi ngất đi, lúc ngất đi vẫn không quên ôm chặt Nám Nám trong lòng.
Nam Thần An ra khỏi sân bay, anh ta đến căn hộ của Cố Tiểu Mạch nhưng không thấy Cố Tiểu Mạch đâu cả, anh ta cho người điều tra Cố Tiểu Mạch đang ở đâu nhưng chỉ biết được tin tức có một người phụ nữ ôm một đứa trẻ con nhảy khỏi xe trên đường cao tốc đi đến một khu biệt thự cao cấp.
Nam Thần An lập tức cho người đi xác thức, đại khái là vì anh ta không yên tâm nên chửi một tiếng rồi tự mình lái xe đến chỗ đường cao tốc đó.
Chỗ đó đã có cảnh sát đến điều tra, tài xế xe tải nét mặt đầy lo lắng nhìn Cố Tiểu Mạch ngất ở chỗ lan can, trong lòng ôm một đứa trẻ con vẫn hôn mê bất tỉnh, trên người còn có rất nhiều vết thương, trên trán máu mê bê bết, trông kinh khủng đến mức người khác không dám lại gần.
Xe cứu thương đang đi trên đường, Nam Thần An nhanh hơn xe cứu thương.
Anh ta vừa xuống xe đã nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang nằm ở đó, khoảnh khắc đó trái tim của Nam Thần An dường như ngừng đập, anh ta không chút chần chừ do dự lao về phía Cố Tiểu Mạch.
Cảnh sát đi đến muốn ngăn Nam Thần An lại, “Anh ơi, chỗ nay bây giờ vẫn chưa vào được, cần đợi xe cấp cứu đến.”