Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 189: Chương 189: Gương mặt kinh ngạc




Vì Cố Tiểu Mạch không uống rượu, đôi mắt của cô cũng rất tỉnh táo nên Mộ Bắc Ngật cũng không quá lo lắng mà để cô ấy đi.

Sau khi bước ra khỏi phòng, Cố Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, ánh mắt bất giác tìm kiếm, không biết là có thể gặp được chủ của bài đăng đó không.

Cố Tiểu Mạch tìm một lượt ở hành lang trước tiên, ngược lại còn có không ít những người phục vụ nam lướt qua trước mắt cô,lần đầu tiên tìm một vòng dọc hành lang, có rất nhiều nam nhân viên phục vụ lướt qua mắt cô, nhưng không có dấu hiệu của con bướm trên xương quai xanh!

Trong một lúc, Cố Tiểu Mạch chỉ có thể mạnh dạn đi vào thang máy, cô ấn bừa một tầng, khi lên đến tầng bảy, thang máy mở ra, bên ngoài có hai bóng người cao lớn đi qua!

Cố Tiểu Mạch tinh mắt nhìn vào dấu hiệu trên xương quai xanh, trong chốc lát, con ngươi của Cố Tiểu Mạch hơi co lại, dường như đã phát hiện ra điều gì đó, ngay giây cuối cùng sau khi cánh cửa thang máy đóng lại cô đã vội vàng đi ra ngoài.

Cô không quên làm dịu đi sắc mặt lúc này, cố gắng giữ thật bình tĩnh và tự nhiên để không ai phát hiện ra điều gì bất thường.

Cố Tiểu Mạch nhìn chằm chằm vào bóng người xa xăm trước mặt, cô từ từ bước theo, họ đi sâu vào hành lang.

Khi đi đến phòng vệ sinh, cơ thể của Cố Tiểu Mạch ép chặt vào tường, nín thở không dám thở mạnh.

Hai người phục vụ đang phì phèo điếu thuốc ở đó, một người trong đó lớn tiếng hỏi: “Bài đó anh đã đăng lâu như vậy rồi mà cô thiên kim tiểu thư đó không đến tìm anh sao?”

Khi nghe những lời này, Cố Tiểu Mạch liền chắc chắn rằng người này quả nhiên là người đăng bài!

Cố Tiểu Mạch lặng lẽ mở điện thoại, lặng lẽ bấm ghi âm rồi chăm chú lắng nghe...

“Cô ấy cản bản là không quan tâm đến tôi. Nếu như trước đây không có chuyện gì, nhưng giờ còn mang thai con của tôi, anh nói xem tôi có đâu thể kiềm lòng được, phải không?” Giọng người đàn ông u ám, nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười gian xảo.

“Được rồi, tôi còn không biết tâm địa của anh à, 100 vạn đồng làm sao có thể thỏa mãn anh được chứ, nếu lấy được cô ta thì không biết là còn có thể lấy được bao nhiêu cái 100 vạn đồng đây, nhưng, anh cũng giỏi đấy, lại dám làm cho một ông chủ doanh nghiệp nổi tiếng của Kinh Đô mọc sừng!”

“Tôi đăng bài đó cũng chỉ là muốn ép cô ta đến gặp mặt tôi, chứ không nghĩ đến cái gì khác. Anh tốt nhất là đừng có mà an nói lung tung rồi truyền lời ra ngoài đấy.”

“Nếu không giữ chắc, ngộ nhỡ họ phát hiện rồi.”

“Vậy thì…”

Một nụ cười ảm đạm hiện lên khóe môi người đàn ông, ở đây lâu rồi, trên mặt nói lời tàn nhẫn thì chính là sự nhẫn tâm vô cùng!

Cố Tiểu Mạch vẫn ép người vào tường để tiếp tục lắng nghe, nhưng trái người lại không nghe thấy bất cứ từ quan trọng nào, chỉ có một điều đủ để chắc chắn là người chủ bài đặng này chủ yếu là muốn gặp mặt cô thiên kim nhà giàu đó.

Trái tim màu xanh lam, ngay cả con bướm trên xương quai xanh cũng có màu xanh lam, nếu Cố Tiểu Mạch nhớ kỹ lại, Cố Lan Tâm hình như rất thích con bướm.

Chỉ là tất cả những điều này là trùng hợp hay là sự thật thì vẫn chưa biết được!

Thật không may, trước khi Cố Tiểu Mạch vẫn chưa kịp quay người rời đi thì chiếc điện thoại của cô rất không đúng lúc mà reo lên!

Lập tức báo động hai người trong phòng vệ sinh, người phục vụ càng thêm cảnh giác, lập tức hét lớn: “Ai đó!”

Họ ngay lập tức bước ra ngoài Cố Tiểu Mạch vẫn chưa kịp trốn thoát thì đã bị họ bắt được!

Sắc mặt của Cố Tiểu Mạch trở nên kinh ngạc, cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay nhanh chóng vuốt màn hình để nghe máy.

“Cô ở đây từ lúc nào!”

Sắc mặt của tên chủ đăng bài tối sầm nhìn Cố Tiểu Mạch, ánh mắt lộ ra vẻ dữ tợn!

Chỗ họ đến đều là nơi di chuyển của nhân viên, nhưng cô thì lại không phải!

Vậy thì, những lời khi nãy đã bị cô nghe hết rồi.

Mộ Bắc Ngật kết nối được cuộc gọi thì phía bên kia truyền đến những âm thanh ồ ào, anh cau mày, lập tức đứng dậy và bước ra ngoài.

“Dịch Bách, lập tức điều tra camera, tìm xem Cố Tiểu Mạch đang ở đâu!”

Cố Tiểu Mạch nhanh chóng hoàn hồn, đôi chân định bỏ chạy thì động tác của người đàn ông lạnh lùng phía sau còn nhanh hơn cô một bước, hắn bước về phía trước nắm lấy tóc cô một cách hung bạo rồi dật mạnh về phía sau!

Cổ tay cũng bị người đàn ông lôi lên, cô có cảm giác nhưng những mạch máu của cô cũng sắp bị rút ra rồi!

Trong thời gian ngắn, điện thoại di động trong tay cô cũng bị ném ra ngoài rồi bị tên chủ bài đăng phẫn nỗ đập nó vào tường sau đó thì không còn chút tiếng động mà rơi xuống, màn hình đen kịt.

Người đàn ông phía sau ghé sát vào tai của Cố Tiểu Mạch, toàn tân cô run rẩy, dựng cả tóc gáy: “Đứng ở đây nghe trộm chúng tôi nói chuyện, lá gan cũng lớn đấy, chi bằng vào đây để chúng tôi dạy dỗ một chút!”

Cơ thể Cố Tiểu Mạch không khỏi run lên, sau đó nghiến răng nghiến lợi, liều mạng giơ chân đá về phía sau, bất chợt đá trúng vào phần sau của hắn, người đàn ông phía sau kêu lên một tiếng!

Ngay lập tức càng tức giận hơn, hắn ta ngay lập tức nắm lấy vai Cố Tiểu Mạch và xoay người cô lại một cách thô bạo.

“Nghe trộm người khác nói chuyện, cô nghĩ là tôi sẽ thả cô đi không!”

Huống hồ còn nghe lén lấy bí mật của hắn!

Cố Tiểu Mạch bị ép phải đối diện với ánh mắt lạnh lùng của tên chủ bài đăng đó, chiếc đèn cảm biến ở hành lang chợt vụt sáng, hiện lên một bông hoa hồng màu xanh trên xương quai xanh của tên chủ của bài đăng!

Trong lúc nguy hiểm đến cả một cơ hội để nói một lời với Mộ Bắc Ngật cũng không có!

Cô vùng vẫy đến kiệt sức, nhưng lại bị người đàn ông lạnh lùng kéo vào phòng vệ sinh, tên chủ bài đăng đã bị Cố Lan Tâm mê hoặc, nhưng lúc này, người phụ nữ trước mặt mặc dù không trang điểm, nhưng lại có một làn da rất đẹp, khuôn mặt mềm mại thêm vài phần cứng đầu.

Nếu nếm thử thì vị nhất định là sẽ rất tuyệt.

Người phục vụ bên cạnh khịt mũi, “Huấn Luyện thật tốt, mỗi người một lần?”

Hai bên tai của Cố Tiểu Mạch ù đi, xung quanh đều là tiếng nói của hai tên phục vụ.

Mỉm cười, cô chỉ biết thân thể của mình bị đập bồn rửa mặt ngay phía sau, tấm lưng gầy cảm thấy có chút đau đớn.

Sau đó hắn dùng thân người của mình đè lên người cô, từ trong miệng Cố Tiểu Mạch lạnh lùng buông hai chữ: “Khốn nạn.”

“Ồ, giọng nói cũng hay đến như vậy, đúng thật là rất thu hút. Nghe trộm người khác nói chuyện, cô cũng thật có lý đấy. Điều tôi không thích nhất chính là người khác biết bí mật của tôi, hoặc là trở thành người của tôi, hoặc là phải…”

Tên chủ bài đăng lạnh lùng nói, hiện tại hắn cũng là một người có chút thực lực, nhìn thấy người phụ trước mặt ăn mặc giản dị, sạch sẽ không chút phấn son, đúng thật là không thể đấu lại được hắn ta!

Còn ở bên kia, Mộ Bắc Ngật lẩn quẩn giữa các hành lang, tìm kiếm Cố Tiểu Mạch khắp nơi, khuôn mặt tuấn tú cũng tràn ngập bầu không khí u ám, ánh mắt lạnh lùng đến đáng sợ!

Cho đến khi Dịch Bách gọi điện thoại đến: “Giám đốc Mộ, tìm thấy rồi, chỗ sâu nhất của hành lang trên tầng bảy! Chúng tôi bây giờ...”

Dịch Bách không kịp báo cáo hết thì đã bị Mộ Bắc Ngật nhanh chóng tắt máy!

Ngay lập tức Mộ Bắc Ngật siết chặt chiếc điện thoại chạy lên tầng bảy, anh không có bất cứ sự chậm chễ nào mà trực tiếp chạy thang bộ!

Tình cờ là vị trí phòng vệ sinh rất gần cầu thang, Mộ Bắc Thâm bước thẳng về phía trước, vừa lao lên đến nơi thì liền nghe thấy tiếng hét từ phòng vệ sinh, nó vô cùng quen thuộc!

Gần như trong khoảnh khắc, sắc mặt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đến cực điểm, lao vội vào phòng vệ sinh!

Xuất hiện trước mắt anh là hai tên phục vụ không biết trời cao đất dày ức hiếp Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch sống chết vùng vẫy, nhưng vẫn bị họ “ăn thịt” đến đáng thương!

Nhìn thấy phần vai của chiếc áo bị xé toạc, đôi mắt Mộ Bắc Ngật đỏ ngầu, nhanh chóng lao đến, dùng sức nắm lấy vai của tên chủ bài đăng, mạnh đến mức có thể bóp nát xương cốt của hắn, hận thù hất văng hắn vào bức tường bên cạnh!

Tên chủ bài đăng trước tiên rất phẫn nộ, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Mộ Bắc Ngật, thì liền cảm thấy sững sờ!

Hắn ta bị sốc trong giây lát, vẫn là làm cho Cố Tiểu Mạch mau chóng nắm bắt được, nhìn biểu cảm có phần không rõ ràng trong mắt của tên chủ bài đăng.

“muốn chết à?”

Bộ đồ vest cao cấp được đặt may không có một chút nếp nhăn, từ trên cao nhìn xuống tên phục vũ đang ngã trên sàn, giọng điệu lạnh lùng xen lẫn sự phẫn nộ.

“Xin…xin lỗi!”

Tên phục vụ ở đâu dám khiêu khích người tai to mặt lớn này, hắn vội vàng tỏ ra vẻ mặt xin lỗi, sau đó đau đầu nhìn về phía tên chủ bài đăng, sao hắn ta còn có thể nhìn Mộ Bắc Ngật bằng ánh mắt không can tâm như vậy.

Rất dễ để lộ ra đó!

Tên phục vụ nhanh chóng bước tới đỡ tên đang ngồi trên sàn đứng dậy, liên tiếp xin lỗi Mộ Bắc Ngật, sau đó nhanh chóng đỡ người chạy thoát khỏi nơi này!

Không khí vẫn còn mang theo hơi thở kỳ lại, sắc mặt Mộ Bắc Ngật lạnh đến rỉ máu.

Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, nhanh chóng lấy điện thoại ra, căn dặn với người ở đầu dây bên kia cuộc gọi, “Chặn lại cho tôi!”

Đôi chân Cố Tiểu Mạch có chút yếu ớt, đứng im, nhịp tim vẫn đập một cách gấp gáp không ngừng.

Chỉ nhìn thấy Mộ Bắc Ngật đi đến nhặt chiếc điện thoại ở dưới đất lên, màn hình của nó đã bị vỡ.

Sắc mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm quay lại nhìn cô, phần vai trắng trẻo khiến đôi mắt của Mộ Bắc Ngật nheo lại đầy sự nguy hiểm, anh nhanh chóng cởi chiếc áo khoác vest của mình ra để khoác lên cho Cố Tiểu Mạch.

“Chạy lung tung đến đây làm gì?"

Sắc mặt Cố Tiểu Mạch tái nhợt, tinh thần vẫn chưa được bình ổn trở lại, sắc mặt vẫn chưa nguôi ngoai, trên mặt vẫn còn đem theo biểu cảm sống sót sau tai nạn vậy.

Mộ Bắc Ngật trực tiếp bế bổng Cố Tiểu Mạch đi xuống cầu thang, trong bóng tối, tiếng thở dốc đặc biệt rõ rệt.

Mộ Bắc Ngật cuối cùng không kiềm chế được, đôi mắt đờ đẫn hằn lên vết mực đen từng tấc, anh xoay người nhanh chóng, ấn chặt Cố Tiểu Mạch vào tường, cơ thể hai người họ dính chặt vào nhau.

Một tia tức giận hiện lên trong đôi mắt lạnh lùng của anh, mặc dù không nhìn được rõ ràng nhưng anh vẫn nhìn cô chằm chằm, “Cố Tiểu Mạch, trả lời câu hỏi của tôi.”

“Khi nãy, cám ơn anh.”

“Tôi hỏi em, tại sao em lại đến chỗ này!”

Sao Cố Tiểu Mạch có thể nói ra đây? Chẳn lẽ lại nói rằng cô đang nghi ngờ Cố Lan Tâm đang tìm người phục vụ kia để ăn vụng chùi mép? Chẳng lẽ cô lại nói với Mộ Bắc Ngật rằng anh rất có thể đã bị lừa, đứa con trong bụng Cố Lan Tâm căn bản không phải của anh!

Những lời thê này, người tỉnh táo như Cố Tiểu Mạch sao có thể nói ra được đây!

“Tôi chỉ là, không cẩn thận đi đến chỗ này thôi!”

Nói dối thì đều không mang giấy nháp, rốt cuộc là cô phải giấu anh bao nhiêu chuyện nữa đây!

Ánh mắt Mộ Bắc Ngật lộ rõ sự nguy hiểm nhìn Cố Tiểu Mạch, “Cố Tiểu Mạch!”

“Ai da, anh đừng có hỏi nữa, tôi thật sự là không cố ý!” Có chút bị ép đến gấp gáp rồi Cố Tiểu Mạch lại dùng ánh mắt đỏ của một con thỏ để nhìn Mộ Bắc Ngật, hai tay không thể kiềm chế mà đấm vào vai Mộ Bắc Ngật.

Sau khi sợ hãi, giọng nói của cô ấy có chút nhẹ nhàng, làm cho con người ta thương xót vô cùng.

Loại ảo giác như vậy đã không phải là lần đầu tiên nữa, hiện tại lại càng ở trong bóng tối, sự nghi ngờ trong lòng anh càng ngày càng rõ ràng hơn!

Khuôn mặt tuấn tú của Mộ Bắc Ngật lạnh lùng không chút hơi ấm, anh nói từng câu từng chữ một cách rõ ràng, “Cố Tiểu Mạch, tôi không đùa với em, bây giờ hãy thành thật trả lời câu hỏi của tôi. Năm năm trước, có phải là em đã xảy ra chuyện gì không?”

Tại sao phải nhắc đến năm năm trước vào thời điểm này? Chuyện mà cô không thể nào quên.

Cố Tiểu Mạch sững sờ, bình tĩnh gạt đi, “Tôi không xảy ra chuyện gì cả!”

“Năm đó, em đã sinh con không phải sao? Cho dù bây giờ không tìm được cha của đứa bé thì em cũng nên có chút ấn tượng đầu tiên về anh ta mới đúng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.