Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 190: Chương 190: Thỏ nhỏ say khướt




Vấn đề đã khắc sâu trong lòng không thể động chạm tới tại sao lại bi Mộ Bắc Ngật không có chút dấu vết nào mà lại nhắc đến như vậy?

Huống hồ, liên quan gì đến anh.

Nám Nám của cô là được Cố Tiểu Mạch cô tự tay nuôi dưỡng bởi tình cảm thuần khiết, có lẽ vì từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm ruột thịt, nên Cố Tiểu Mạch mới bù đắp gấp trăm lần cho Nám Nám.

Ngay cả khi Nám Nám chưa tìm được cha ruột, nhưng cô bé vẫn là một cô bé lạc quan và vui vẻ.

Làm sao cô ấy có thể nói rằng Nám Nám chính được hình thành từ tình một đêm của Cố Tiểu Mạch chứ.

Lúc này ánh mắt của Cố Tiểu Mạch càng lạnh nhạt hơn, “Tôi không có ấn tượng gì, tôi đã sinh Nám Nám ở bên Anh Quốc, nên không liên quan gì đến Kinh Đô, vấn đề đời tư cá nhân mà giám đốc Mộ hỏi, anh đã hỏi đủ chưa?”

“Năm năm trước…”

“Đủ rồi, giám đốc Mộ, tôi biết năm năm trước giám đốc Mộ và Cố Lan Tâm đã ở bên nhau rồi, những trở ngại hay cãi vã giữa hai người đều không liên quan gì đến tôi.”

“Cứng miệng!”

Người phụ nữ này, đang yên lành sao lại nhắc đến Cố Lan Tâm chứ?

Lồng ngực của Mộ Bắc Ngật tràn đầy sự tức giận, còn khuôn mặt tuấn tú thì còn lạnh lùng đến cực điểm, anh đã bị Cố Tiểu Mạch chọc giận.

Lời nói của cô không có chút sơ hở, ẩn giấu kĩ càng, Mộ Bắc Ngật đột nhiên nhướn mày giống như là đang nghĩ ra điều gì đó, lại lần nữa bế Cố Tiểu Mạch lên rồi đi xuống dưới!

Cố Tiểu Mạch không thể thoát khỏi Mộ Bắc Ngật nên chỉ có thể để anh bế, sau khi quay trở lại phòng, Cố Tiểu Mạch không muốn bị mọi người nhìn thấy cảnh tượng này nên đàng vùng vẫy đòi xuống.

Ai biết được rằng, Mộ Bắc Ngật lại không chút thay đổi mà đẩy cánh cửa phòng, chủ tịch cũng đã rời đi, trong phòng lúc này không hề có ai khác.

Mộ Bắc Ngật ném Cố Tiểu Mạch lên ghế sô pha, không có ai khác ở đây không phải căn phòng này lại càng nguy hiểm hơn sao?

Cố Tiểu Mạch với dáng vẻ hoảng loạn ngồi trên trên ghế sô pha, nắm chặt chiếc áo vest trên người, Mộ Bắc Thâm với vẻ mặt ảm đạm rót rượu, suýt nữa thì đem bốn chữa “Tôi tức giận rồi!” viết lên mặt!

“Uống với tôi!”

“Tôi...”

“Cố Tiểu Mạch, đừng quên thân phận trợ lý cuộc sống của cô, bây giờ còn dám tùy ý làm trái mệnh lệnh của tôi sao?” Đôi mắt đen của Mộ Bắc Sự ẩn giấu sự tức giận, lạnh lùng liếc nhìn cô.

Cố Tiểu Mạch hé môi, nhưng không nói được lời nào, ánh mắt hướng vào trong cốc rượu chứa rượu đỏ, coi thường cái chết mà cầm lấy ly rượu đỏ, giống như một người tráng sĩ mà ngửa cổ uống cạn vậy.

Chất lỏng của rượu đỏ trào ra khỏi khóe miệng, Mộ Bắc Ngật không nói trước tiếng nào mà bất chợt cúi người, nhẹ nhàng hôn vết rượu đỏ dính trên cằm cô!

“Giám đốc Mộ...”

Dịch Bách đột nhiên mở cửa từ bên ngoài thì đã bắt gặp khung cảnh đẹp đẽ kích thích này.

Nhất thời ngẩn người, e rằng đã chọc giận Mộ Bắc Ngật.

Sắc mặt của Mộ Bắc Ngật trở lên bình tĩnh, ngược lại Cố Tiểu Mạch thì còn có chút gượng ngùng, cáu kỉnh, lúc này anh càng ngày ngày càng thích động tay động chân rồi?

Cố Tiểu Mạch đặt ly rượu vang đỏ lên bàn với một tiếng “Cạch” và nhìn Dịch Bách đang đứng ở cửa!

Dưới chỉ thị bằng ánh mắt của sếp, Dịch Bách mới sắp xếp lại suy nghĩ của mình và nói một cách đâu ra đấy: “Tên phục vụ tôi đã bắt được rồi. Nguyên nhân là do Cố Tiểu Mạch tình cờ có mặt ở đó, nhìn thấy sắc nên dục vọng nổi lên, cho nên mới lao đến ức hiếp, nhưng không ngờ lại là người của sếp nên đã xin lỗi.”

Nghe vậy, Cố Tiểu Mạch nheo mắt lại, nếu vừa rồi người phục vụ nhìn thấy đôi mắt của Mộ Bắc Ngật nhưng vẫn không hiểu ra ý đồ, thì người đó ắt phải là người Cố Lan Tấm tin tưởng.

Người phục vụ này dường như có dáng vẻ rất muốn bảo vệ cho Cố Tiểu Mạch, còn hẹn gặp nhau lần nữa!

Đây có phải là tình yêu mà Cố Lan Tâm vẫn luôn miệng nhắc đến không? Giờ nghĩ lại, đó lại là một sự chế giễu.

Mộ Bắc Ngật giao quyết định cho Cố Tiểu Mộ, “Em muốn giải quyết như thế nào.”

“Thả cho họ đi đi!”

Cho chúng một cơ hội được may mắn thoát ra đề họ lộ ra sở hở, lộ ra một cách hoàn toàn rõ ràng.

Với thế lực của Mộ Bắc Ngật thì chỉ cần một tay là có thể đánh chết họ, họ tuyệt đối cũng không thể bò dậy nổi, thì chân tướng sẽ càng khó tìm ra rồi!

hai mắt Dịch Bách lóe lên sự kinh ngạc, ngay cả ánh mắt của Mộ Bắc Ngật cũng trùng xuống, giống như có một dòng nước ngầm chảy xuyên qua, “Tại sao?”

Cố Tiểu Mạch giữ bình tĩnh trên mặt, mở miệng nói: “Bọn họ cũng là người muốn được sống, cũng không phạm tội quá nặng...”

Có ai từng nói rằng khi Cố Tiểu Mạch nói dối, tai cô ấy sẽ vô thức đỏ lên không?

Vị trí của Mộ Bắc Ngật đang ngồi tình cờ nhìn thấy phần tai hơi đỏ của Cố Tiểu Mạch, anh thản nhiên nói: “Vậy thì thả ra.”

“Vâng, thưa sếp” Dịch Bách thoát khỏi nghi ngờ, nhanh chóng đi ra ngoài.

“Từ khi nào em lại lòng lương thiện lớn như vậy chứ?”

Nghe thấy lời chế giễu từ miệng Mộ Bắc Ngật, Cố Tiểu Mạch âm thầm nghẹn ngào, sau đó nói: “Tôi... đó là có lý do.”

Cũng sẽ không nói với tôi, đúng không?

Mộ Bắc Ngật bực bội thở ra, vẻ mặt cáu kỉnh đến đờ đẫn, càng thêm kiềm chế, lạnh lùng nói: “Tiếp tục uống rượu.”

Cố Tiểu Mạch không dám trái lời Mộ Bắc Ngật, liên tiếp bị Mộ Bắc Ngật rót mấy ly, rượu đỏ tràn vào cổ họng, cổ họng cay xè có chút cảm giác đau.

Chỉ một lúc sau, đầu óc của Cố Tiểu Mạch có chút choáng váng, ngồi trên ghế sô pha nhưng lại ảm thấy cơ thể có chút nhẹ như sắp bay lên vậy.

Nhìn thấy đôi mắt say xỉn của Cố Tiểu Mạch trở nên mơ hồ, lúc này Mộ Bắc Ngật mới thu lại sự lạnh lùng và trở nên dịu dàng hơn mấy phần, anh ôm eo Cố Tiểu Mạch, thỉnh thoảng liếc nhìn cô, liên tục dụ dỗ thầm thì: “Uống thêm ly nữa?”

Giọng nói khi uống rượu say của Cố Tiểu Mạch giống như tiếng kêu của nhưng chú mèo, đáng yêu ngoan ngoãn vô cùng: “Tôi thực sự... không uống thêm được nữa, tôi sẽ say.”

“Cái này uống rất ngon.”

“Anh lừa tôi.”

Mộ Bắc Ngật trong mắt ẩn giấu nụ cười, giống như cảm thấy Cố Tiểu Mạch như thế này mới là chân thực, khắp người cũng không dựng lên lớp gai, càng sẽ không nói chuyện với anh qua lớp cửa sổ bằng giấy nữa rồi.

“Tôi lừa em khi nào, uống một ly đi. Đây là loại rượu lâu năm được ủ trong hầm hàng chục năm, ngon vô cùng, không uống thì sẽ có chút tiếc nuối đấy.”

Mộ Bắc Ngật không chớp mắt cầm chai rượu đỏ có nồng độ cực cao để đánh lừa cô, Cố Tiểu Mạch chậm rãi mở đôi mắt mơ màng cố gắng nhìn chai rượu trước mặt.

Cô giống như nửa tin nửa không tin dò hỏi: “Là, thật sao?”

“Là thật.”

“Vậy thì tôi muốn nếm thử.” Cố Tiểu Mạch giống như một con mèo con ham ăn lao đến, chộp lấy chai rượu và uống.

Thỉnh thoảng, giọng nói trầm ấm và đầy mê lực của Mộ Bắc Ngật sẽ truyền đến bên tai, sẽ vang lên, “Có phải là rất ngon không?”

“Vẫn cay như vậy mà! Chà, cay quá!”

Cố Tiểu Mạch cứ lấy tay không ngừng vẫy vẫy tạo ra chút hơi gió quạt mát cho gương mặt, bởi vì khó chịu, nên gương mặt cũng hơi nhăn nhó.

Không chút che giấu cảm xúc của mình, hoàn toàn nới lỏng ranh giới.

lúc này Mộ Bắc Ngật mới biết chắc rằng cô đã say, nên đã tìm nơi nhạy cảm nhất của cô, sờ nắn vuốt ve tai của cô, lập tức cả cơ thể của Cố Tiểu Mạch liền rùng mình run rẩy.

“Ai da, đừng chạm vào tôi, thật khó chịu!”

“Uống say rồi?”

“Tôi còn lâu mới say.”

“Vậy tôi là ai?”

Hai người họ người hỏi người trả lời, Cố Tiểu Mạch bất chợt nghiêm túc nhìn Mộ Bắc Ngật, lúc đầu là muốn tỉ mỉ nhìn kỹ gương mặt của anh, “Là Mộ Bắc Ngật.”

Mộ Bắc Ngật chưa kịp nở nụ cười thì đã nhìn thấy đôi mắt của Cố Tiểu Mạch dần dần trở nên phức tạp và đau đớn, nước mắt cứ thế trào khỏi khóe mi, lăn dài trên má.

Trái tim của Mộ Bắc Thâm có chút lay động, khàn giọng nói: “Sao em lại khóc?”

“Tôi không muốn thích anh.”

Nhưng không thể khống chế được mà vẫn thích anh không phải sao?

Khuôn mặt cải trang bị xé nát hoàn toàn, Cố Tiểu Mạch cắn chặt môi, kiềm chế để không bật khóc.

Mượn cơ hội lần này, Mộ Bắc Ngật liền nhân cơ hội hỏi: “Ngoan, Tiểu Mạch, nói tôi nghe mấy ngày này đã xảy ra chuyện gì có được không? Hửm?”

Mấy ngày nay, mấy ngày nay.

Cố Tiểu Mạch cắn vào đầu lưỡi, cảm nhận được cơn đau nên dường như có chút tỉnh táo.

“Tôi không nhớ.”

Đó là chuyện cô ấy không muốn nhắc đến, dù có say thì cô ấy cũng có sự cảnh giác của bản thân mình, ngậm miệng không nói.

Mộ Bắc Ngật nheo mắt, che đi cảm xúc chạy vụt qua trong hốc mắt, đổi câu hỏi: “Vậy em có thích tôi không? Không được phép giấu giếm.”

Cố Tiểu Mạch mở to đôi mắt long lanh nước nhìn Mộ Bắc Ngật, đôi môi đỏ mọng mím chặt, câu trả lời này có nên nói ra không đây?

“Còn cứng miệng như vậy à?”

Mộ Bắc Ngật cách cô rất gần, đôi môi đỏ mọng nước này đã quyến rũ anh suốt một đêm, khi anh phát hiện ra cô ở phòng vệ sinh thì đã hận không thể lập tức lao đến hôn cô đầy mãnh liệt, bây giờ lại càng muốn hơn!

“Ừm.”

Cố Tiểu Mạch ngay lập tức bị hôn, tuy không nói ra nhưng cơ thể thì lại rất thành thật, ngay sau đó Cố Tiểu Mạch ôm lấy cổ của Mộ Bắc Ngật và hôn sâu hơn.

Đôi mắt Mộ Bắc Ngật sáng như sao vậy, vừa có sự bất ngờ lại vừa có chút kinh ngạc.

Sau một nụ hôn sâu kéo dài mấy chục giây, Cố Tiểu Mạch lấn sâu hơn, sự mềm mại tê dại ngồi bên cạnh Mộ Bắc Ngật, nhẹ nhàng thở ra hơi thở hiếm có, đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ và tê dại.

“Cố Tiểu Mạch, dù ngoài miệng không nói, nhưn cơ thể thì lại rất thành thật.”

“Ở bên anh quá nguy hiểm, cho nên tôi không muốn thích anh, cho dù anh nói tôi ích kỷ cũng được, tôi càng không thể để Nám Nám gặp nguy hiểm.”

Khi nói ra những lời này, sắc mặt của Cố Tiểu Mạch trở nên mơ hồ không rõ ràng, không biết là đang tỉnh hay đang say.

Mộ Bắc Ngật lại lắng nghe những lời cô nói, khuôn mặt tuấn tú, lãnh đạm nhưng lại bất giác nhướn mày.

Hai người im lặng hồi lâu thì Mộ Bắc Ngật mới bế cô gái say rượu lên, “Đi thôi, đưa em về nhà.”

Anh không màng mọi thứ mà đưa Cố Tiểu Mạch về nhà, suốt quãng đường, Cố Tiểu Mạch trái ngược lại bị khống chế bởi sự điên cuồng của rượu, tinh thần không chút rõ ràng!

“Úi! Chiếc máy bay vừa bay qua đẹp quá, tôi muốn ngồi.”

Mộ Bắc Ngật ở bên cạnh bất lực cau mày, ngay cả Dịch Bách ngồi trên ghế lái cũng không nhịn được nói: “Giám đốc Mộ, tối nay anh chắc chắn là không phái người qua đó để chăm sóc cho cô ấy không?”

“Tôi không muốn bất cứ ai chăm sóc cả, tôi muốn Mộ Bắc Ngật chăm sóc, anh ta luôn thích ức hiếp tôi, bây giờ tôi muốn lấy lại toàn bộ.” Cố Tiểu Mạch ngồi thẳng người, nắm lấy cổ áo của Mộ Bắc Ngật rồi nghiến răng nghiến lợi nói.

Như mọi người đều biết, Mộ Bắc Ngật đang đắm chìm trong đó, yêu chiều nói: “Được, tôi sẽ chăm sóc cho em.”

Dịch Bách nhìn thấy hai người tình cảm như vậy thì cũng không nói nên lời, hối hận vì tại sao bản thân lại đưa ra một chủ đề chết tiệt như vậy.

Khi về đến nhà họ Mộ, toàn thân Cố Tiểu Mạch gần như bị mắc lên nửa thân người của Mộ Bắc Ngật vậy, đôi môi ghé sát vào cổ anh thở ra nhưng luồng hơi nóng bỏng.

Nám Nám còn chưa ngủ, khi nhìn thấy Nấm nhỏ được ông chú lợi lại bế lên như vậy thì hai mắt chợt sáng ngời, tiến triển quá tốt vậy sao?

Nám Nám lập tức chống cằm, ngoan ngoãn nói: “Ông chú lợi hại, chú phải chăm sóc cho Nấm nhỏ thật tốt đó, cháu buồn ngủ quá rồi.”

“Nghỉ ngơi sớm đi, Nám Nám.”

Mộ Bắc Ngật ấm áp đáp, sau đó thì bế Cố Tiểu Mạch và thong thả đi về phía phòng ngủ.

Điều khiến Mộ Bắc Ngật ngạc nhiên là người đang say rượu Cố Tiểu Mạch lại che giấu tâm tư kém như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.