Sau đó một tiếng hét phẫn nộ vang lên ngắt lời cô, tim của Cố Tiểu Mạch đập thình thịch, còn chưa đợi cô buông cánh tay Cố Lan Tâm ra, Cố Chấn Hải đã bước thật nhanh đến đó, đẩy Cố Tiểu Mạch ra phía sau.
Chân của Cố Tiểu Mạch vốn đã bị thương, bị Cố Chấn Hải đẩy một cái cô ngã xuống đất, cơn đau ập đến.
Cô kìm nén cơn đau, nheo mắt, nhìn rõ bộ dạng tủi thân ủy khuất của Cố Lan Tâm đang đứng bên cạnh Cố Chấn Hải, nói một cách dịu dàng: “Bố ơi, con chỉ muốn đưa Nám Nám đi chơi một chút, Nám Nám không nói cho con biết con bé không đi được khu vui chơi, con không ngờ sẽ xảy ra chuyện này.”
Sắc mặt Cố Chấn Hải trở nên khó coi vô cùng, ông ta nhìn Cố Tiểu Mạch vẫn đang phẫn nộ, ông ta nói: “Tiểu Mạch, nó là chị gái của con, tại sao vừa nãy con lại làm như thế với nó?”
“Làm sao? Tôi là một đứa con gái bất hiếu, chẳng phải nên làm những chuyện không được giáo dục như vậy sao? Nếu không đã làm nhục cái tội danh mà ông ụp lên đầu tôi rồi.” Cố Tiểu Mạch thốt ra từng câu từng chữ rất lạnh lùng, mặc dù khuôn mặt gầy gò trắng bệch nhưng lại tràn đầy năng lượng và sức mạnh, không để người khác đánh bại!
Đặc biệt là những người nhà họ Cố, Cố Tiểu Mạch không cho phép bọn họ trèo lên đầu cô, chà đạp lên lòng tự trọng của cô.
Ngày hôm nay đã hai lần Cố Chấn Hải bị Cố Tiểu Mạch nói đến mức cạn lời, khuôn mặt đen như đít nồi, vô cùng khó coi, ông ta bỗng nhiên kéo Cố Lan Tâm ra phía sau, đồng thời che đi ánh mắt hiện lên sự vui sướng của Cố Lan Tâm.
Cố Chấn Hải trách móc: “Lan Tâm không làm gì sai cả, con không được không biết đúng sai trái phải mà trách mắng nó.”
“Cô ta động vào con gái của tôi!”
Cố Tiểu Mạch lên tiếng một cách cứng rắn, không hề có chút nhượng bộ, thỏa hiệp.
Hai tay buông thõng bên người bỗng nắm chặt, cô lạnh lùng nhìn hai bố con đang che chở cho nhau, bỗng nhiên cảm thấy hình như không chướng tai gai mắt nữa rồi.
Bởi vì Cố Tiểu Mạch đã xóa bỏ hình ảnh của Cố Chấn Hải trong lòng mình, một người không quan trọng, tại sao phải đau lòng chứ?
Nếu đã là người lạ, tại sao Cố Tiểu Mạch không được cà khịa chứ? Để mặc bọn họ đạp trời đạp đất sao?
“Con bé mắc bệnh gì mà con lại lo lắng rồi quở trách Lan Tâm như vậy? Tiểu Mạch, tiền viện phí bố sẽ trả, nhưng trước hết phải…”
“Ông đúng là tự cao tự đại đó, Cố Chấn Hải, nếu con của tôi có mệnh hệ gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho Cố Lan Tâm, ông không cần bù đắp, tôi thấy chướng mắt lắm.”
Không đợi Cố Chấn Hải nói hết, Cố Tiểu Mạch đã lên tiếng ngắt lời ông ta, không chút nể nang.
Cố Chấn Hải tức giận đến mức người run rẩy, đúng vào lúc này, sau nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng phòng cấp cứu cũng tắt điện, bác sĩ từ bên trong bước ra.
Cố Tiểu Mạch không nhìn bọn họ nữa, vội vàng quay người hỏi bác sĩ tình hình của Nám Nám, “Bác sĩ, Nám Nám sao rồi ạ?”
“Cô Cố, tôi đã nói với cô rồi, bệnh tình của Nám Nám không đợi được nữa, cô hãy mau chóng tìm tủy tương thích đi.” “Vậy bây giờ con bé không sao rồi chứ?”
“Cần nằm ở trong phòng bệnh UC quan sát, hiện tại vẫn chưa biết tình hình có tốt hơn không, cần quan sát một thời gian mới biết được.”
Một câu nói của bác sĩ giống như sét đánh lên đầu Cố Tiểu Mạch, cả người cô như bị hút hết sức lực, cô lảo đảo loạng choạng sắp ngã xuống đất.
Nhưng tình cảnh hiện tại không cho phép Cố Tiểu Mạch ngã xuống, “Lần này, nghiêm trọng như vậy sao?”
“Con bé chịu kích thích khiến bệnh tái phát, tình hình không khả quan.”
Bác sĩ trầm giọng nói một câu rồi lướt qua người Cố Tiểu Mạch đi chỗ khác.
Cả cơ thể Cố Tiểu Mạch như chìm vào trong nước đá lạnh buốt, cô lùi lại một bước, Cố Chấn Hải có chút lo sợ lên tiếng hỏi: “Tiểu Mạch, con nói con bé bị bệnh máu trắng sao?”
Cố Tiểu Mạch dường như không hề nghe thấy câu hỏi của Cố Chấn Hải, tim cô lạnh lẽo, cô mất kiểm soát lao về phía Cố Lan Tâm, túm lấy cổ áo của cô ta, lạnh lùng nhìn cô ta, thốt lên từng câu từng chữ: “Cố Lan Tâm, rốt cuộc cô có suy nghĩ gì? Tại sao lại ra tay với một đứa trẻ con, có gì thì cô cứ tìm tôi, tại sao lại ra tay với Nám Nám?”
Nám Nám xảy ra chuyện đã đánh sập phòng tuyến kiên cố tận đáy lòng của Cố Tiểu Mạch.
Cố Lan Tâm bất ngờ bị Cố Tiểu Mạch túm cổ áo nhưng cô ta không đẩy Cố Tiểu Mạch ra hay là vũng vẫy mà duy trì bộ dạng yếu đuối của mình.
Đợi một chút nữa thôi Bắc Ngật sẽ đến!
Không nằm ngoài dự đoán, phía xa xa xuất hiện một bóng người cao to, lúc nhìn thấy tình hình ở bên này, Mộ Bắc Ngật bỗng bước thật nhanh.
Ánh mắt vô cùng lạnh lùng, lúc biết tin Nám Nám được đưa đến bệnh viện, trái tim của Mộ Bắc Ngật dường như ngừng đập.
Vì thế lúc này anh không hề chậm trễ mà bước đến, Cố Chấn Hải đứng ở bên cạnh nhìn Cố Tiểu Mạch mất khống chế túm lấy cổ áo Cố Lan Tâm chất vấn, nhất thời bị Cố Tiểu Mạch chọc tức đến mức mất hết lý trí.
Sức mạnh của đàn ông lúc nào cũng lớn hơn phụ nữ, Cố Chấn Hải hung dữ kéo Cố Tiểu Mạch ra, không chút nể nang đẩy cô vào tường.
Chân đau kinh khủng, nhưng không ngờ cô không bị đập vào tường mà đập vào một vòng tay ấm áp, sau đó mùi hương quen thuộc lan tỏa ra xung quanh.
Mộ Bắc Ngật vội vàng kéo Cố Tiểu Mạch vào lòng, anh nhìn Cố Lan Tâm và Cố Chấn Hải với ánh mắt lạnh lùng.
Cố Chấn Hải vốn vẫn còn đang nổi giận, lúc nhìn thấy Mộ Bắc Ngật liền đè cơn giận xuống, ánh mắt hiện lên sự hoang mang và lo lắng.
Cố Lan Tâm hít một hơi thật sâu, từ từ ngước mắt lên nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt dịu dàng, cô ta nhẹ nhàng gọi, “Bắc Ngật…”
Cố Tiểu Mạch vẫn rất lạnh lùng, cô từ từ đứng thẳng dậy, “Cố Lan Tâm, nếu Nám Nám có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”
Mộ Bắc Ngật cúi đầu nhìn Cố Tiểu Mạch một cái rồi hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Lan Tâm nhìn thấy Cố Tiểu Mạch rời khỏi vòng tay của Mộ Bắc Ngật, lập tức đi đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, muốn ôm lấy anh, nói: “Bắc Ngật, em thật sự không cố tình… Em chỉ muốn đưa Nám Nám đi chơi khu vui chơi một chút thôi, không ngờ con bé lại phát bệnh, Bắc Ngật, anh hãy tin em, được không?”
Nám Nám được y tá đẩy ra bên ngoài, cơ thể gầy gò ốm yếu nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, mất đi màu hồng hào và sức sống.
Sắc mặt Mộ Bắc Ngật vô cùng u ám, Cố Lan Tâm đứng trước mặt Mộ Bắc Ngật nhưng lại nhìn thấy sự không vui và trách móc trong đôi mắt anh, nhất thời Cố Lan Tâm phải chịu một cú đả kích rất lớn.
Cố Tiểu Mạch không muốn nhìn cảnh tượng ấm áp của bọn họ, lúc này cô không muốn suy nghĩ gì cả, Cố Tiểu Mạch quay người tập tễnh bước theo Nám Nám, lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Cố Chấn Hải thấy vậy, lập tức đi lên phía trước, giải thích thay cho Cố Lan Tâm: “Tổng giám đốc Mộ, Lan Tâm thật sự không cố tình, cậu đừng trách con bé, con bé không hề có ý xấu.”
“Lan Tâm, chuyện lần này em hãy nghĩ cho kỹ, em sai ở đâu.”
Mộ Bắc Ngật không nghe lời giải thích của Cố Chấn Hải, lạnh lùng lên tiếng, anh đẩy Lan Tâm ra, không nhìn họ thêm một giây nào nữa, quay người đuổi theo Cố Tiểu Mạch, không chút do dự.
Hai tay Cố Lan Tâm sững lại trong không trung, khuôn mặt méo mó khó coi vô cùng.
Cố Chấn Hải bước đến, nhìn Cố Lan Tâm, bây giờ không có người nào nữa, Cố Chấn Hải có chút tức giận: “Lan Tâm, sao con lại đưa đứa bé đó đến khu vui chơi, đây không phải cách làm việc của con.”
Mặc dù cơ thể vẫn đang run rẩy, Cố Lan Tâm cố gắng đứng thẳng người, hiếm có khi cô ta lại không trả lời câu hỏi của Cố Chấn Hải, ánh mắt chợt u ám, Nám Nám phát bệnh rồi, cô ta đã tiến một bước trong kế hoạch của mình.
Cố Tiểu Mạch đi theo y tá đến phòng bệnh UC, cửa từ từ khép lại, y tá để Cố Tiểu Mạch ở bên ngoài, tối nay Nám Nám vẫn cần được theo dõi, mọi người không được phép vào bên trong.
Chân của Cố Tiểu Mạch mềm nhũn, đôi chân không còn chút sức lực nào cả, cô dựa vào bức tường lạnh toát ở phía sau, cô ngước đầu lên, hai mắt nhắm lại.
Đến lúc trước mặt có một bóng người xuất hiện, Cố Tiểu Mạch mới từ từ mở mắt ra, Mộ Bắc Ngật đang đứng bên cạnh mình.
Cô bất giác nhớ đến cảnh tượng ban nãy, nếu nói không thất vọng và buồn bực thì đó chỉ là giả mà thôi.
“Sao anh lại đến đây?”
Mộ Bắc Ngật đi đến ngồi xuống ghế bên cạnh, anh lên tiếng gọi: “Ngồi xuống nghỉ một chút.”
“Không…”
“Aaa!”
Cố Tiểu Mạch còn chưa nói xong, cổ tay đã bị Mộ Bắc Ngật nắm lấy, Cố Tiểu Mạch “a” lên một tiếng rồi ngồi xuống… chân của Mộ Bắc Ngật.
Cố Tiểu Mạch bỗng nhảy cẫng lên, tư thế này hình như có chút mập mờ, ám muội, cô lập tức nổi giận hét lên, “Mộ Bắc Ngật, mau buông tôi ra!”
Mộ Bắc Ngật cũng không làm khó cô, biết lúc này tâm trạng của cô đang rất tồi tệ, cô vừa có chút phản kháng, Mộ Bắc Ngật bế cô lên đặt cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Ánh mắt rơi lên đôi chân bị thương của cô, “Chân, đau không?”
“Mộ Bắc Ngật, vừa nãy ở trước mặt bọn họ, anh không phải nên đi dỗ Cố Lan Tâm của anh sao, tôi đối xử với cô ta như vậy, anh không tức giận à?”
“Tại sao tôi phải tức giận?”
Cố Tiểu Mạch “hạ thấp” chính mình theo bản năng, cô muốn đẩy anh ra, nhưng không ngờ, một câu nói của Mộ Bắc Ngật khiến cô sững sờ, khiến cô không thốt lên lời.
Cô mím môi, “Những lời tôi vừa nói không phải là những lời nói ra trong lúc tức giận, nếu Nám Nám có chuyện gì, tôi sẽ không tha cho cô ta.”
“Tôi giúp cô, được không? Giúp cô đi chữa bệnh cho Nám Nám, giúp cô điều tra rõ ràng, thậm chí có thể giúp cô xả giận.” Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Tiểu Mạch đang ngồi bên cạnh, cô nhìn về phía trước, mái tóc suôn mượt buông xuống.
Cô cụp mắt xuống, che đi mọi cảm xúc của mình, không rơi nước mắt, ánh mắt ảm đạm, giống như không có thứ gì có thể đả kích cô.
Còn câu nói của Mộ Bắc Ngật đã thể hiện rõ tâm tư của anh, nhưng rất bất lực, Tổng giám đốc Mộ tỏ tình mà không tìm một thời gian và địa điểm thích hợp.
Làm gì có ai ở bệnh viện nói ra những lời như thế này chứ…
Hoa tươi đâu, nến sáng đâu, anh yêu em đâu?
Cố Tiểu Mạch cười nhẹ một tiếng, cô không quan tâm cho lắm.
Mộ Bắc Ngật khó tránh khỏi việc có chút thất vọng, nhìn Cố Tiểu Mạch người phụ nữ nhỏ bé càng lúc càng đau đầu, sau đó cô không nói gì nữa, trước đây mỗi lần có mặt cô, đều nghe thấy tiếng nói ríu rít của cô, vậy mà lúc này lại im lặng vô cùng.
Hành lang trống trải chỉ có hai người họ, yên tĩnh đến mức chiếc kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Bởi vì quá mệt, Cố Tiểu Mạch từ từ nhắm mắt lại, cô vẫn duy trì tư thế cuộn tròn mình lại.