Lúc này hình như Cố Tiểu Mạch đã đẩy tất cả mọi người ra khỏi thế giới của cô, bất luận là ai, cũng không được lại gần.
Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Tiểu Mạch với ánh mắt gì đó anh cũng không biết, anh nhớ đến lúc vừa nãy Cố Tiểu Mạch đứng ở trước mặt Cố Chấn Hải và Cố Lan Tâm với thái độ cứng rắn, cô đơn một mình không người giúp đỡ nhưng lại không hề yếu đuối, nhân nhượng, cô tự mình đấu tranh giành lại những thứ của mình.
Chỉ khoảnh khắc đó thôi đã khiến Mộ Bắc Ngật có chút đau lòng, cô mạnh mẽ quá, bởi vì cô biết không có ai đứng ở phía sau cô.
Thế nên cô cũng sẽ không tin tưởng anh, lúc nhìn thấy Cố Lan Tâm chạy về phía anh, bản năng của Cố Tiểu Mạch không phải là lao tới cướp hoặc trong lòng không thoải mái mà là tự động rút lui.
Mộ Bắc Ngật từ đầu đến cuối đều không phải là người duy nhất của cô, vì thế cô không hề chủ động theo đuổi.
Mộ Bắc Ngật mím chặt môi, anh đưa tay nhẹ nhàng áp đầu cô vào bờ vai của mình, trong cơn mơ màng, Cố Tiểu Mạch nhíu mày, cô không có phản ứng gì nữa, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Lúc Dịch Bách nhẹ nhàng bước tới thì nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Mộ Bắc Ngật rất điềm tĩnh, hình như không có bất kỳ cảm xúc gì, Dịch Bách đè nén sự kinh ngạc, lên tiếng: “Sếp, em đã điều tra rồi ạ, cô Cố đúng là không có ý xấu, cô ấy chỉ muốn đưa Nám Nám đi chơi một chút mà thôi.”
Giọng nói của Dịch Bách vô hình chung có một chút bảo vệ và giải thích, dù sao hiện tại cô Cố vẫn là vợ sắp cưới của Sếp, nếu nói nghiêm trọng quá sẽ không tốt…
Nhưng không ngờ, Mộ Bắc Ngật ngước mắt lên, có chút mỉa mai, “Lan Tâm biết Nám Nám bị bệnh máu trắng, không phải sao?”
“Vừa nãy cô Cố đã nói cô ấy sẽ chịu trách nhiệm, hi vọng Sếp đừng giận cô ấy.”
“Chuyện của cô ta để qua một bên đã, những ngày tới hãy canh trừng cô ta, không được để xảy ra chuyện gì.” Lúc nhắc đến Cố Lan Tâm, giọng nói của Mộ Bắc Ngật có chút lạnh lẽo và qua loa, không hề ấm áp như ngày xưa nữa.
Dịch Bách mím môi, sau đó đáp lại một tiếng.
“Chuẩn bị một phòng bệnh để nghỉ ngơi.”
“Vâng thưa Sếp!”
Hôm nay Cố Tiểu Mạch đã rất nổi giận, cơ thể không còn chút sức lực, cô bị Cố Chấn Hải và Cố Lan Tâm dày vò, lúc nãy cô hét lên chất vẫn, Mộ Bắc Ngật có thể nghe thấy rõ giọng cô đã khàn đặc.
Ngồi không được bao lâu, Mộ Bắc Ngật ôm Cố Tiểu Mạch vào lòng, trước khi đi anh liếc nhìn Nám Nám đang nằm trong phòng bệnh, ánh sáng bên trong mờ nhạt, cơ thể nhỏ bé yếu ớt đang nằm trên giường khiến người khác cảm thấy rất đau lòng.
Trái tim Mộ Bắc Ngật đau nhói.
Mộ Bắc Ngật mím môi, anh ôm Cố Tiểu Mạch bước đến phòng nghỉ, ở cách phòng của Nám Nám không xa.
Mộ Bắc Ngật nhẹ nhàng đặt Cố Tiểu Mạch xuống giường, thật ra cô cũng rất sợ hãi, không phải sao?
Nếu không tại sao lúc cô biết Mộ Bắc Ngật định buông cô ra, hai tay cô lại ôm chặt lấy cánh tay của Mộ Bắc Ngật, không để anh rời đi. Một sự dựa dẫm, ỷ lại quá rõ ràng, Mộ Bắc Ngật có chút vui mừng.
Mộ Bắc Ngật vẫn duy trì tư thế khom người một lúc, Cố Tiểu Mạch cắn chặt môi đầy bất an, hai mắt nhắm chặt, cả cơ thể không hề thả lỏng.
Suốt một ngày, Cố Tiểu Mạch không vì chuyện này mà rơi một giọt nước mắt, nhưng lúc này, đáy mắt đọng một giọt nước mắt, Mộ Bắc Ngật cảm thấy cổ họng mình như bị ai đó bóp chặt, không thể nào thở nổi.
Bắt đầu từ bao giờ, Cố Tiểu Mạch lại có vị trí quan trọng trong trái tim của Mộ Bắc Ngật như vậy?
Mộ Bắc Ngật cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn vào giọt nước mắt đọng trên khóe mắt cô, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào lông mày của Cố Tiểu Mạch.
Mặc dù miệng suốt ngày nói nọ nói kia, nhưng cơ thể lại rất thành thật, Mộ Bắc Ngật mỉm cười nhìn lông mày đang giãn ra của cô.
“Nếu đã sợ như vậy thì tôi chỉ có thể ngủ ở bên cạnh em mà thôi.”
Mộ Bắc Ngật nói một cách rất nghiêm túc, sau đó lên giường, ôm Cố Tiểu Mạch chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Cố Tiểu Mạch tỉnh giấc, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, cơ thể được người ta ôm chặt trong lòng, Cố Tiểu Mạch nửa tỉnh nửa mơ, nhưng mùi hương của người bên cạnh rất thơm và tươi mát.
Cố Tiểu Mạch hít hà một lúc, sau đó cái đầu như bùng nổ, cô nhớ ra ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì!
Cố Lan Tâm hại Nám Nám phát bệnh, vậy mà Mộ Bắc Ngật lại ở đây với cô cả đêm?
Cố Tiểu Mạch mở to mắt, cơ thể nhích về phía sau một chút, muốn tránh xa Mộ Bắc Ngật nhưng cô không hề nhận ra mình đang nằm ở mép giường.
Cố Tiểu Mạch mất thăng bằng, trơ mắt nhìn mình sắp ngã xuống đất thì Mộ Bắc Ngật bỗng mở mắt ra, nhìn vẻ mặt hoang mang lo sợ của Cố Tiểu Mạch.
Anh lập tức đưa tay nắm lấy cánh tay của Cố Tiểu Mạch rồi kéo cô lại, ôm chặt cô vào lòng.
Cố Tiểu Mạch quay lại vòng tay của Mộ Bắc Ngật, trán đập vào bờ ngực săn chắc của Mộ Bắc Ngật, cô bất giác nuốt nước bọt.
“Vừa sáng sớm đã muốn lao vào lòng tôi?” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói dịu dàng có chút trêu chọc, anh hình như rất…thích trêu cô.
Cố Tiểu Mạch thẹn quá hóa giận, “Tại sao anh lại ngủ trên giường của tôi?”
“Đây là giường của cô à?” Mộ Bắc Ngật bật cười hỏi lại.
Một câu nhắc nhở của Mộ Bắc Ngật mới khiến Cố Tiểu Mạch phản ứng lại, cô lập tức ngồi dậy, tối qua không phải cô ngồi ở ngoài phòng bệnh của Nám Nám à? Tại sao bây giờ lại ở đây vậy?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Cố Tiểu Mạch chợt thay đổi, cô vội vàng xuống giường.
Nhưng Mộ Bắc Ngật giữ cô lại, Mộ Bắc Ngật ngồi dậy, giọng nói trầm trầm giống như muốn Cố Tiểu Mạch thả lỏng một chút, “Cố Tiểu Mạch, Nám Nám vẫn đang ở trong phòng bệnh, có y tá chăm nom con bé, cô không cần lo lắng.”
Cố Tiểu Mạch nhíu mày, Cố Lan Tâm phạm lỗi, Cố Tiểu Mạch cố gắng giữ khoảng cách với Mộ Bắc Ngật, cô không có lý do gì để nổi giận với anh, cô chỉ là cảm thấy có chút không tự nhiên mà thôi.
“Ừ, tôi đi xem con bé.”
Lúc nói ra câu này, Cố Tiểu Mạch không hề nhận ra giọng của mình đã khàn đặc.
Mộ Bắc Ngật chau mày, anh bước xuống giường, từ trong túi áo vest lấy ra một viên ngậm đau họng mà hôm qua anh bảo Dịch Bách mua, Cố Tiểu Mạch đang muốn đi ra bên ngoài bỗng nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Mộ Bắc Ngật anh… tại sao lại đi theo cô rồi?
Cố Tiểu Mạch có chút khó chịu, càng lúc cô càng thấy hoang mang, cô không biết phải làm như thế nào với Mộ Bắc Ngật, trước đây cứ gặp là cãi vã inh ỏi, thật sự không ngờ, hai người cãi nhau mãi rồi lại có tình cảm với nhau.
Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên quay người lại, Mộ Bắc Ngật cũng dừng bước, Mộ Bắc Ngật không đập vào người Cố Tiểu Mạch mà ôm cô vào lòng mình.
Cố Tiểu Mạch kinh ngạc, cô lập tức đánh vào ngực Mộ Bắc Ngật, vừa mới sáng sớm đã giở trò lưu manh rồi sao?
Mộ Bắc Ngật nhân lúc cô mở miệng, lập tức nhét viên kẹo ngậm vào miệng cô, Cố Tiểu Mạch cảm nhận được mùi vị tươi mát của bạc hà, ngọn lửa trong lòng cũng nguội đi không ít.
Mộ Bắc Ngật trầm giọng nói: “Cổ họng khàn đặc rồi.”
Cố Tiểu Mạch tránh đi ánh mắt của Mộ Bắc Ngật, “Ờ… cảm ơn.”
Hừm! Mộ Bắc Ngật muốn cắn lưỡi, anh đang định nói gì đó, vậy mà Cố Tiểu Mạch người phụ nữ chọc trời chọc đất này lại vội vàng nói: “Tôi muốn đi gặp Nám Nám.”
Lời vừa nói xong, không cho Mộ Bắc Ngật cơ hội phản ứng lại, Cố Tiểu Mạch đã mở cửa ra, chân cao chân thấp đi ra ngoài với tốc độ nhanh nhất có thể.
Mộ Bắc Ngật vẫn đang mỉm cười, sau đó mặt lạnh đi, Cố Chấn Hải chắc sẽ lại chịu khổ nữa rồi!
Anh ra khỏi phòng bệnh, ra khỏi bệnh viện, anh trầm giọng nói với Dịch Bách: “Tiếp tục chèn ép Cố Thị, lấy đi hạng mục đang ở trong tay ông ta, dạy dỗ cho ông ta một bài học.”
“A… vâng vâng thưa Sếp.” Dịch Bách trả lời.
Trong lòng bất giác kêu gào, cách bảo vệ Tiểu Mạch của Sếp đúng là bá đạo, chẳng hề nể nang ai cả!
Hơn nữa, người Mộ Thì chèn ép lại là bố của Cố Lan Tâm.
Cố Chấn Hải vốn đã ở trong tình trạng rất khó khăn, ông ta không hề hay biết tối qua chỉ vì một cái đẩy Cố Tiểu Mạch của ông ta, ác mộng lại ập đến!
Cố Chấn Hải đang ngồi trong nhà, mây đen bao trùm, Tổng giám đốc Mộ quan tâm Cố Tiểu Mạch như vậy….
Không được, còn chưa kịp suy nghĩ Cố Chấn Hải đã phủ định luôn, Cố Tiểu Mạch làm sao có thể nghe lời ông ta chứ!
Mọi chuyện đang tốt đẹp đều bị Cố Tiểu Mạch làm đảo lộn rồi!
Ở bên kia, Cố Tiểu Mạch bước đến phòng bệnh của Nám Nám, cô nhìn con bé xuyên qua cửa kính, con bé vẫn đang chìm vào giấc ngủ.
Cố Tiểu Mạch không biết phải giải quyết chuyện tìm tủy sống như thế nào.
Cô đến Kinh Đô đã lâu nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp, còn người đó, không còn xuất hiện thêm một lần nào nữa.
Điều này cũng đã dạy cho Cố Tiểu Mạch một bài học nhớ đời, có những lúc con người không nên có sự đồng cảm nếu không sự đồng cảm của mình chỉ để cho chó ăn mà thôi.
Thế giới thật là lớn, lớn đến nỗi người mà năm năm trước mình gặp có lẽ cả đời cũng không gặp lại được nữa.
Cố Tiểu Mạch sụt sịt, nếu sau này cô gặp được tên đàn ông vô trách nhiệm đó, cô nhất định sẽ không dính dáng gì đến hắn ta!
Cuộc điện thoại của Cố Chấn Hải đã ngắt đứt suy nghĩ của Cố Tiểu Mạch, những ngày gần đây Cố Chấn Hải không tha cho Cố Tiểu Mạch, đầu tiên là lạnh lùng, không quan tâm đến cô, bây giờ thì lại bám lấy cô không buông!
Cố Tiểu Mạch nắm chặt điện thoại, sau đó không hề vui vẻ mà bấm nghe máy, “Có chuyện gì?”
“Tiểu Mạch, chúng ta làm một cuộc trao đổi đi, con đến gặp Tổng giám đốc Mộ cầu xin cậu ấy tha cho Cố Thị, bố sẽ tìm bác sĩ tốt cho con bé, thậm chí còn tìm tủy thích hợp cho nó nữa, như thế nào?”
Cố Chấn Hải đi thẳng vào vấn đề, nói rõ mục đích của ông ta.
“Cố Thi đang gặp khó khăn đúng không, sao ông không bảo Cố Lan Tâm đi cầu xin, cô ta là con gái cưng của ông và là vợ sắp cưới của Tổng giám đốc Mộ đó.”
Phí lời! Nếu lời của Cố Lan Tâm có tác dụng thì ông ta sẽ tìm đến Cố Tiểu Mạch sao?
Cố Chấn Hải tức giận, “Tiểu Mạch, chuyện này cần con giải quyết, nếu con đồng ý, bố có thể đồng ý tất cả mọi điều kiện của con, nếu không…”
Cố Chấn Hải không nói ra vế sau, nhìn sắc mặt Cố Tiểu Mạch bỗng trở nên khó coi thì có thể biết được Cố Chấn Hải đã nói ra những lời chẳng hay ho gì!
Cố Tiểu Mạch đã từng gặp người tồi tệ, đã từng gặp người đàn ông không có lương tâm, chỉ là không ngờ người đàn ông như thế lại là Cố Chấn Hải…