Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 160: Chương 160: Lạnh lùng




Bàn tay ôm Nám Nám của Cố Tiểu Mạch cừng đờ, cô ngước mắt nhìn Nám Nám và Mộ Bắc Ngật bên cạnh, từ từ nói: “Nám Nám, nghe lời, ông chú lợi hại sắp kết hôn rồi, chúng ta ở đây không thích hợp lắm đúng không?”

“Kết hôn? Với ai?” Nám Nám lẩm bẩm, con bé đắn đo sự trịnh trọng của hai chữ kết hôn.

Cố Tiểu Mạch lập tức trả lời: “Cố Lan Tâm.”

Nhưng lần này nhắc đến Cố Lan Tâm, cô không giống như trước đây, giọng nói có chút ghen tuông và không bằng lòng nhưng bây giờ cô lại bình tĩnh nói ra tên của cô ta, giống như đã chấp nhận hiện thực.

Mộ Bắc Ngật thở dài, ánh mắt nhìn Cố Tiểu Mạch có chất chứa điều gì đó không rõ ràng.

Nám Nám bỗng nhiên rất kích động, nước mắt muốn tuôn rơi: “Ông chú lợi hại, bà dì xấu xa đó đưa cháu đi khu vui chơi, lúc ở trên Vòng quay mặt trời nhìn cháu phát bệnh đau đớn khó chịu mà không cứu, chú không được cưới người phụ nữ xấu xa như thế này!”

Cố Tiểu Mạch im lặng không lên tiếng, cô biết anh sẽ không tin.

Cô định bế Nám Nám rời đi, nhưng cô không ngờ Mộ Bắc Ngật sẽ lạnh lùng hỏi lại, “Nám Nám, cháu nói thật sao?”

“Trẻ con nói linh tinh thôi, ngài Mộ đừng lo lắng.”

“Tôi không hỏi cô.”

Lời của Cố Tiểu Mạch vứt dứt, Mộ Bắc Ngật không thèm nghĩ đã cà khịa một câu.

Lúc đầu anh bị Cố Tiểu Mạch nói đến mức cạn lời, lúc này đến lượt Cố Tiểu Mạch im lặng không lên tiếng, Nám Nám trong lòng cô lại còn cứ đứng về phía ông chú lợi hại, “Ông chú lợi hại, Nám Nám nói tất cả đều là thật, bà dì xấu xa đó không cứu Nám Nám.”

Đôi mắt của Mộ Bắc Ngật tối sầm, “Nám Nám yên tâm, chú sẽ trả thù cho cháu, nhé?”

Cố Tiểu Mạch chau mày lạnh lùng nhìn Mộ Bắc Ngật, “Ngài Mộ, anh chuẩn bị kết hôn với Cố Lan Tâm rồi, chỉ vì một câu nói của trẻ con mà phá hoại tình cảm của anh và Cố Lan Tâm, đến lúc đó ai trả giá cho cái tội danh này? Lẽ nào chúng tôi không thể rời khỏi thế giới của các người sao, mong anh đừng làm phiền hai mẹ con tôi nữa.”

Cô nói rất thành khẩn, đôi mắt ảm đạm không có ánh hào quang cũng không có cảm xúc, cô không hề lưu luyến một chút nào.

Nhưng cô không hề biết, đôi mắt lạnh lùng này chẳng khác gì đang đâm vào trái tim Mộ Bắc Ngật, anh im lặng không lên tiếng, Cố Tiểu Mạch cũng không đợi anh trả lời đã đi ra ngoài.

Anh hơi cúi đầu khiến người ta có cảm giác như anh bị thương, Cố Tiểu Mạch cắn chặt môi, đây là biểu hiện lúc cô căng thẳng.

Bị thương thì cũng sao chứ?

Cố Tiểu Mạch đã hiểu rõ tình hình lúc này, cô biết trước mặt là vực thẳm, tại sao còn nhảy xuống đó. Oán trách không? Cố Tiểu Mạch trách mình không đủ lớn mạnh, trách mình không có số tốt như Cố Lan Tâm, cô đáng bị tổn thương!

Cô đi qua Mộ Bắc Ngật, không nhìn anh thêm một cái nào nữa, không ngờ Nám Nám bỗng nhiên lên tiếng, “Nấm ơi, ông chú lợi hại bị thương rồi, trông chú khó chịu lắm, chúng ta không thể bỏ mặc ông chú lợi hại, nếu chú ấy bị ngất ở trong nhà, ai sẽ đến chăm sóc chú ấy, hơn nữa ông chú lợi hại còn cứu Nám Nám, làm sao Nám Nám có thể thấy vậy mà mặc kệ chứ?”

Nám Nám nói rất có lý, con bé muốn có được sự đồng cảm của Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch khựng lại, ánh mắt lạnh lùng, “Chú ấy có người chăm sóc.”

“Nhưng mà, từ lúc con tỉnh lại đến giờ, không có ai đến thăm ông chú lợi hại, từ đầu đến cuối chỉ có một mình chú ấy, đáng thương quá đi mất, nếu bây giờ chúng ta đi thì thật sự sẽ không có ai chăm sóc ông chú lợi hại!”

Cố Tiểu Mạch muốn phản bác lại nhưng lúc đối mặt với Nám Nám, cô đau lòng, cô không nhẫn tâm cũng không muốn từ chối nguyện vọng của con bé.

Mộ Bắc Ngật nhếch miệng cười cảm động, có Nám Nám ở đây, Cố Tiểu Mạch không thể nào không ở lại.

Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên ngoái đầu lại nhìn Mộ Bắc Ngật, từng câu từng chữ rất rõ ràng, “Ngài Mộ, Nám Nám vẫn còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, nhưng đợi nó lớn hơn một chút sẽ biết có những người không thể lại gần, tôi rõ ràng biết đây là một cái vực sâu thẳm, tôi tìm mọi cách, dùng mọi sức lực để đưa con gái đi, rất hợp lý, không phải sao?”

“Cố Tiểu Mạch, tôi bị thương thật.”

Mộ Bắc Ngật từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt mệt mỏi, toàn là tơ máu, thậm chí còn không nhìn thấy lòng trắng, hơn nữa mặt anh trắng bệch tái mét, không hề nói dối.

Mặc dù Cố Tiểu Mạch nói những lời lạnh lùng với anh nhưng Mộ Bắc Ngật không tin cô sẽ vô tình như thế.

Hơn nữa Nám Nám còn ở bên cạnh phụ họa, “Nấm ơi, mẹ xem, ông chú lợi hại bị thương thật đó, Nấm bôi thuốc cho ông chú lợi hại thôi cũng được mà!”

Cố Tiểu Mạch cắn môi, lửa giận đùng đùng nhưng cô không thể nào nổi giận được, cuối cùng đành thốt ra một câu, “Lần cuối cùng.”

Lời vừa thốt ra, Nám Nám cười mãn nguyện vì trút được gánh nặng, sau đó nhìn ông chú lợi hại cười với ánh mắt “kế hoạch thành công”, con bé biết, giả vờ ngoan ngoãn, tỏ ra mình rất thảm hại luôn có tác dụng trong việc thuyết phục Mami.

Còn đôi mắt đen ngòm của Mộ Bắc Ngật cũng hiện lên ý cười, Nám Nám ra khỏi vòng tay của Cố Tiểu Mạch, chủ động lên chiếc giường mềm mại, tạo không gian riêng cho ông chú lợi hại và Mami.

Con bé vẫy tay: “Nấm ơi, mẹ xem băng gạt trên trán của ông chú lợi hại đã bẩn rồi kia, mẹ phải thay cái mới cho ông chú lợi hại nhé.”

Mộ Bắc Ngật nói, “Đi theo tôi.”

Ở trước mặt trẻ con luôn phải giả vờ hòa hợp.

Nhưng lúc Cố Tiểu Mạch vừa ra khỏi phòng đã gọi Mộ Bắc Ngật lại, “Đến đây thôi!”

Cô không muốn giẫm lên vết xe đổ một lần nữa, sắc mặt Mộ Bắc Ngật rất kinh ngạc và khó coi, không thể nào đè nén được cơn sóng dữ dội trong lòng, anh quay người lại, trên mặt đâu còn sự yếu ớt ban nãy nữa.

Anh nhẹ nhàng bế ngang người Cố Tiểu Mạch lên, Cố Tiểu Mạch hoảng hốt sau đó rất nhanh đã bình tĩnh lại, cô đánh hết cú này đến cú khác lên vai Mộ Bắc Ngật, đánh rất đau.

Mộ Bắc Ngật dường như không cảm thấy đau, anh vội vàng đi về phòng của mình, anh đặt Cố Tiểu Mạch xuống, Cố Tiểu Mạch đang định đưa chân lên đá vào người anh.

Nhưng Mộ Bắc Ngật đã có sự đề phòng từ trước, anh ép sát cô vào cửa phòng khiến cô không còn đường để chạy.

Hai chân chặn Cố Tiểu Mạch lại, cô không thể nhúc nhích.

Sống lưng chạm vào cửa, cuối cùng không nhịn được nữa, cơ thể run run, Cố Tiểu Mạch ngước mắt nhìn Mộ Bắc Ngật, “Mộ Bắc Ngật, anh muốn khiến tôi ghét anh sao?”

Mộ Bắc Ngật không quan tâm cô đang tức giận, anh lên tiếng, “Rất tốt, gọi tên của tôi, biết giận tôi, Cố Tiểu Mạch, tôi biết cô có thể giận tôi nhưng tại sao lại giáng một gậy chết tươi? Tại sao lại tuyệt tình như thế? Đã đến mức không thể tha thứ sao?”

“Anh nghĩ nhiều rồi, giữa tôi và anh không có quan hệ gì cả.”

“Cô dám nói không có quan hệ?”

Cố Tiểu Mạch dễ dàng chọc tức Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật không kìm chế được mà giơ tay bóp cằm cô, bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.

Đối mắt với ánh mắt u ám của Cố Tiểu Mạch, lửa giận trong người anh lập tực tiêu tan, anh đau lòng, “Những ngày qua… có phải đã bị thương rất nặng không? Xin lỗi, tôi đến muộn, không kịp…”

“Ngài Mộ không cần xin lỗi, tôi xảy ra chuyện gì ngài Mộ cũng không cần quan tâm lo lắng đâu.”

“Cố Tiểu Mạch! Cô cho rằng một câu ngài Mộ thì có thể cắt đứt quan hệ giữa hai chúng ta sao?” Mộ Bắc Ngật cuối cùng cũng nổi giận, anh bóp chặt cằm của Cố Tiểu Mạch giống như đang trừng phạt cô.

Cố Tiểu Mạch rất đau, hôm nay cô còn đánh phấn, không biết có bị Mộ Bắc Ngật lau mất không, nếu thế sẽ lộ ra vết thương!

Đây là sự kiêu ngạo và lòng tự trọng còn sót lại của cô, cô không muốn lộ ra vẻ thê thảm của mình.

Cố Tiểu Mạch cắn chặt môi, môi vốn đã khô, nứt nẻ, bị cô cắn như thế này vết thương lại ứa máu.

Mộ Bắc Ngật phát hiện ra điều đó, đôi mắt tối sầm, “Mở miệng.”

Tức nước vỡ bờ, anh càng ra lệnh cho cô thì Cố Tiểu Mạch lại càng không muốn làm theo ý của anh.

Nói không nghe lời, cuối cùng Mộ Bắc Ngật cũng không nhịn được, anh cúi người hôn lên môi cô, dùng kĩ thuật của mình để tách miệng Cố Tiểu Mạch ra.

Còn Cố Tiểu Mạch thì trừng mắt nhìn Mộ Bắc Ngật, có thể nhìn thấy rõ lửa giận trong mắt cô, lúc này Mộ Bắc Ngật mới bỏ qua cho cô, đồng thời cũng nếm được mùi máu tanh trong miệng cô.

Cố Tiểu Mạch không kìm chế được cơn giận, cô bỗng nhiên đưa tay lên, bàn tay vẫn ở trong không trung, mãi không rơi xuống.

Chỉ vì đôi mắt đen ngòm của Mộ Bắc Ngật hiện lên sự đau lòng, “Cắn chảy máu tận ba chỗ, Tiểu Mạch, nói cho tôi, có phải rất đau không, tất cả mọi chuyện tôi đều không lường trước được, đừng giận tôi nữa, được không?”

“Ngài Mộ không nhận được sự đồng ý của tôi đã hôn tôi, anh cho rằng tôi thật sự không dám đánh sao?”

Cô mỉa mai, ánh mắt lạnh lùng muốn tránh anh càng xa càng tốt.

Mộ Bắc Ngật nheo mắt, “Nói cho tôi biết cô đang tức giận chuyện gì, ai làm tổn thương cô, tôi nhất định sẽ không bỏ qua, cho dù đó là ai đi chăng nữa!”

Cô?

Cố Tiểu Mạch cười chế nhạo, “Tôi biết anh sẽ không làm thế.”

Mộ Bắc Ngật ngạc nhiên, tất cả mọi việc ông nội làm, Mộ Bắc Ngật đúng là không thể trả thù trực tiếp được nhưng anh có thể dùng cách của mình để ông Mộ ngừng tay lại!

Cố Tiểu Mạch nhìn thấy rõ sự dao động trong đôi mắt anh, cô hiểu, cô cười một tiếng, “Ngài Mộ không cần trả thù cho tôi, tôi vẫn còn chưa đến mức yếu đuối như thế, bây giờ tôi chỉ có một suy nghĩ đó chính là giữ khoảng cách với anh, không có bất cứ dây dưa gì.”

“Không được!”

Mộ Bắc Ngật không thèm nghĩ đã lên tiếng khước từ!

Anh hét lên một tiếng khiến Cố Tiểu Mạch đau màng nhĩ, cơn phẫn nộ càng rõ ràng hơn, trong lòng Mộ Bắc Ngật vừa đau đớn vừa không chịu đựng được, “Cố Tiểu Mạch, tôi nói cho cô biết, cô nghĩ cũng đừng có nghĩ, chuyện hôn ước, chỉ là tôi…”

Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên lên tiếng giải thích những Cố Tiểu Mạch dường như nghe tai trái ra tai phải, cô hoàn toàn không tin, bị anh nhốt trong phòng, Cố Tiểu Mạch cũng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực của anh, cô quay đầu nhìn đi chỗ khác.

“Quên mất thân phận trợ lý đời sống của cô rồi sao?” Mộ Bắc Ngật chỉ có thể dùng một cách khác, anh biết, Cố Tiểu Mạch vẫn đang giận anh.

Đánh hay mắng đều được, nhưng tuyệt đối không thể cắt đứt quan hệ, không có bất cứ dây dưa, Mộ Bắc Ngật không cho phép điều này xảy ra.

“Tôi đã chuẩn bị tiền hủy hợp đồng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.