Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 142: Chương 142: Sự ấm áp đều dành cho cô




Mặt Cố Tiểu Mạch lạnh băng, giọng nói không còn như trước đây mà có thêm chút hăm dọa, “Hoàng Mai, cảm thấy tôi điên rồi đúng không? Tôi mà điên lên thì sẽ không nể tình đâu, bà tốt nhất là hãy cảm thấy sợ đi, nếu không tôi không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu?”

Đúng là điên thật rồi, không ngờ cô lại dám nói với bà ta những lời như thế!

Hoàng Mai muốn đưa tay ra gỡ tay của Cố Tiểu Mạch nhưng Cố Tiểu Mạch nắm rất chặt, cằm bà ta đau muốn chết, nhưng bà ta không gỡ được tay của Cố Tiểu Mạch, người chị em tốt bên cạnh đã bị dọa sợ đến mức mặt tái mét.

Bà ta kinh ngạc vì Hoàng Mai bị đứa con của chồng đánh, thật là đáng thương!

Mọi người trong nhà hàng đều nhìn về phía Cố Tiểu Mạch với ánh mắt khác lạ, nhưng Cố Tiểu Mạch không hề quan tâm, cô lạnh lùng lên tiếng hỏi: “Chuyện Nám Nám bị mất tích, có phải bà biết điều gì đó không, tại sao lại sợ tôi phát hiện, nói!”

Hoàng Mai gào lên: “Cố Tiểu Mạch, mày đang nói linh tinh gì thế, ai thèm động vào đứa con gái của mày chứ, đừng có ở đây ngậm máu phun người.”

“Vậy tại sao không dám để tôi biết?”

“Cố Tiểu Mạch, mày đừng có vu oan giá họa cho người khác, tao không thèm làm cái chuyện đó, mày như thế này tao sẽ báo cảnh sát đó, mày dám ngang nhiên đe dọa người khác!”

Giọng điệu của Hoàng Mai càng trở nên chua ngoa, đanh đá.

Cố Tiểu Mạch từ từ buông tay, cô nheo mắt đầy nguy hiểm, trong lòng cô cũng cảm thấy Hoàng Mai không có gan làm ra chuyện đó, nghĩ đến đây, Cố Tiểu Mạch buông tay.

Nhưng không ngờ, vừa buông tay Hoàng Mai đã tức giận cầm cốc nước bên cạnh lên, hất về phía Cố Tiểu Mạch.

Cố Tiểu Mạch đã sớm phát hiện ra hành động này của Hoàng Mai, lúc này cô không hề nhường nhịn, không hề có chuyện đó!

Cố Tiểu Mạch nhanh chóng đưa tay lên, trực tiếp cầm vào cốc nước, dùng lực mạnh hơn Hoàng Mai, dễ dàng đoạt lấy cốc nước trong tay Hoàng Mai!

Hoàng Mai kinh ngạc, sau đó bà ta cắn chặt môi, không ngờ Cố Tiểu Mạch sẽ đổ nước xuống đầu Hoàng Mai!

Con chồng tạo phản, thật không biết tôn trọng bề trên!

Hoàng Mai đã xù lông lên, bà ta phẫn nộ nhìn Cố Tiểu Mạch, đang định lên tiếng mắng chửi thì Cố Tiểu Mạch đã cướp lời.

Mặc dù mặt cô trắng bệch nhưng đôi mắt lạnh lùng vẫn khiến người khác không dám xem thường, trên người hừng hực khí thế như muốn ép bức người khác, giọng nói cũng không giống với trước đây, “Hoàng Mai, tốt nhất là đừng để tôi điều tra ra được chuyện này có liên quan đến nhà họ Cố, các người làm tổn thương tôi, tôi không quan tâm nhưng nếu các người động đến con gái tôi, tôi sẽ không ngại mà động đến con gái của bà đâu, bà thấy thế nào nếu tôi khiến cô ta mất đi hạnh phúc của mình!”

Cố Tiểu Mạch chọc vào điểm yếu của Hoàng Mai, hung dữ đe dọa, quả nhiên cô nhìn thấy sắc mặt Hoàng Mai thay đổi liên tục nhưng không phản bác lại.

Cố Tiểu Mạch đặt cốc nước xuống bàn, không thèm nhìn Hoàng Mai lấy một cái rồi đi ra ngoài. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Sắc mặt lạnh lùng khiến người khác không dám lại gần, nhưng có ai biết, lúc Cố Tiểu Mạch đi ra ngoài, cơ thể cô run cầm cập, nước mặt không khống chế được mà tuôn trào.

Không có tin tức, không có bất cứ manh mối…

Rốt cuộc thì Nám Nám của cô đã đi đâu rồi?

Bầu trời âm u giống như sắp có giông bão, Cố Tiểu Mạch không chịu đựng được nữa, cô ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối gào khóc thảm thiết.

Lúc Mộ Bắc Ngật tìm thấy Cố Tiểu Mạch, đập vào mắt anh là cảnh tượng này, một người phụ nữ không nơi nương tựa giúp đỡ ngồi ở đây khóc lóc.

Ngày hôm nay, Cố Tiểu Mạch khiến Mộ Bắc Ngật có một cái nhìn khác về cô, một người phụ nữ lanh lợi, sôi nổi nhưng bây giờ ánh mắt lại mất đi sức sống, gào khóc đau lòng, giống như mọi nhiệt huyết trong cô đều mất hết, cô chỉ là mẹ của một đứa trẻ, vì Nám Nám mà trở nên kiên cường.

Không bảo vệ được Nám Nám, vậy thì, sự kiên cường của cô đều mất hết!

Mộ Bắc Ngật ngồi trong xe với tâm trạng phức tạp, anh cảm thấy rất buồn bực, không chút do dự đẩy cửa xuống xe.

Cố Tiểu Mạch khóc đến mức hai mắt nhòa đi, cô bỗng nhiên nhìn thấy một đôi giày da xuất hiện trong tầm mắt của mình, Mộ Bắc Ngật đứng ở trước mặt cô, tiếng sấm đùng đùng bắt đầu vang vọng khắp trời.

Cố Tiểu Mạch hoàn hồn, cô vẫn nhớ câu nói cuối cùng của Mộ Bắc Ngật trong điện thoại, không được đi đâu, đợi anh đến.

Cô giống như một chú chuột ăn trộm gạo bị phát hiện, vội vàng đưa tay lên lau nước mắt, “Anh… sao anh lại ở đây?”

“Tôi đã nói sẽ đến tìm cô, cũng biết nghe lời đấy, không chạy lung tung.”

“Sao anh lại biết tôi ở đây?”

“Nghĩ một chút là đoán ra thôi.”

Mộ Bắc Ngật dịu dàng nói, anh từ từ đưa tay về phía Cố Tiểu Mạch, kéo cô lên, Cố Tiểu Mạch nhìn chằm chằm đôi tay không chút do dự mà đưa về phía cô, cô nhất thời ngây người ra đó rất lâu.

Mộ Bắc Ngật mấp máy môi, anh hỏi: “Không nắm tay à?”

Giọng nói của anh trong trẻo như nước đầu nguồn, làm dịu đi cái đầu đang muốn nổ tung của Cố Tiểu Mạch, anh kéo cô ra khỏi vũng bùn, Cố Tiểu Mạch sụt sịt, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà Cố Tiểu Mạch không làm trái với mong muốn của mình, cô đưa tay ra.

Cô ngồi rất lâu, đầu gối tê liệt, phải nhờ vào sức của cánh tay Mộ Bắc Ngật mới đứng lên được, Cố Tiểu Mạch cảm nhận được cơn đau truyền đến chân mình, đau không chịu được.

Cô không đứng vững, nhào người về phía trước.

Mộ Bắc Ngật phản ứng rất nhanh, anh kéo Cố Tiểu Mạch vào lòng, hơi thở mát lạnh của người đàn ông phả vào mắt, nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé của Cố Tiểu Mạch… đều dính vào áo sơ mi của Mộ Bắc Ngật.

Cố Tiểu Mạch có chút ngại ngùng, cô lập tức lùi người lại nhưng Mộ Bắc Ngật đã ôm chặt cô không buông, cằm của anh chạm vào trán của cô, anh thở dài bất lực, “Một mình trốn ở đây khóc? Tại sao, ở trước mặt tôi thì không khóc?”

“Mộ Bắc Ngật, tôi bây giờ còn có việc phải làm…”

Cô không nghe lời anh, nhúc nhích cơ thể của mình, bây giờ cô không có tâm tư để vòng vo với Mộ Bắc Ngật, cô muốn tìm kiếm tung tích của Nám Nám, thế nên cô muốn rời đi.

Mộ Bắc Ngật cũng không bực bội, anh từ từ buông cô ra, sau đó nắm lấy tay cô, “Tôi biết cô đang nghĩ gì, muốn đi cùng không?”

Nửa tiếng sau, chiếc xe Rolls-Royce dừng lại trước cổng đồn cảnh sát.

Cố Tiểu Mạch vội vã bước ra khỏi xe, xông vào bên trong đồn cảnh sát, Dịch Bách vẫn đứng ở trong đó, khuôn mặt cực kỳ lo lắng, từ đôi lông mày nhíu chặt có thế thấy tình hình không khả quan.

Lúc Dịch Bách nhìn thấy Cố Tiểu Mạch, ánh mắt hết sức ngạc nhiên, sau đó cúi đầu xuống, Cố Tiểu Mạch làm sao có thể không phát hiện ra biểu cảm của Dịch Bách chứ, tim cô đập thình thịch, sau đó đi đến trước mặt cảnh sát, “Chú cảnh sát, xin chào, tôi là cô Cố mà đã báo cảnh sát, xin hỏi, đã có tung tích của con gái tôi chưa? Con bé mất tích ở trong bệnh viện, chắc chắc camera quan sát sẽ ghi lại, đúng không?”

Chú cảnh sát chau mày, đúng lúc đó, Mộ Bắc Ngật cũng từ bên ngoài bước vào, “Cô Cố, cô đừng lo lắng quá, hiện tại vẫn chưa có manh mối gì về tung tích của cháu bé nhưng hãy cho chúng tôi thêm thời gian, chúng ta sẽ sớm tìm ra manh mối.”

“Sao lại không có manh mối gì, con bé mất tích ở bệnh viện, kiểu gì cũng sẽ điều tra ra được chứ!”

Cố Tiểu Mạch không khống chế được cảm xúc, cô bỗng nhiên gào thét, đôi mắt đỏ ửng.

Ánh mắt Mộ Bắc Ngật trở nên lạnh lẽo, nhưng từ sắc mặt của chú cảnh sát có thể thấy chuyện của Nám Nám rất phức tạp.

Cố Tiểu Mạch đứng không vững, cô lảo đảo lùi về phía sau, Mộ Bắc Ngật thấy vậy lập tức bước đến, ôm chặt Cố Tiểu Mạch trong lòng.

Anh an ủi Cố Tiểu Mạch, vỗ nhẹ lên lưng cô, “Không sao đâu, không sao đâu!”

“Nám Nám, Nám Nám…” Cố Tiểu Mạch lẩm bẩm, miệng mở ra khép lại, run cầm cập.

Cô bỗng nhiên quay người lao ra bên ngoài, “Tôi phải đi tìm Nám Nám.”

Cố Tiểu Mạch vội vã lao ra ngoài, mặt Mộ Bắc Ngật tối sầm, không thèm nghĩ ngợi đã đuổi theo cô, Cố Tiểu Mạch thất thần chạy ra khỏi đồn cảnh sát, toàn bộ tâm tư đều nghĩ đến Nám Nám.

Con bé mất tích lúc đang làm phẫu thuật hay là trước khi phẫu thuật?

Bất luận là khi nào đều sẽ ảnh hưởng đến bệnh của Nám Nám, tại sao ông trời lại không công bằng như thế? Nám Nám từ bé đã chịu sự giày vò của bệnh tật rồi!

Cố Tiểu Mạch cắn chặt răng, cô hận mình không thể chịu đựng tất cả những điều này thay cho Nám Nám, Cố Tiểu Mạch hoang mang, trời bắt đầu ào ào, mưa như trút nước nhưng cô không hề quan tâm.

Cô chạy đến rệ đường, sau đó, tiếng còi xe và tiếng phanh gấp chói tai vang lên!

Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn qua, một chiếc xe tải to đùng đang lao về phía cô, Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên ngây người ra tại chỗ, cô không suy nghĩ được điều gì nữa, mọi thứ trước mắt đều không rõ ràng!

Chỉ nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng bước chân, Mộ Bắc Ngật không quan tâm điều gì mà lao như điên trong cơn mưa, anh dùng sức rất mạnh kéo Cố Tiểu Mạch với cơ thể gầy gò ốm yếu, hai người cùng ngã xuống đất.

May mắn thoát chết, cả người Cố Tiểu Mạch đập lên người Mộ Bắc Ngật, nước mưa và nước mắt trộn lẫn nhau, lăn xuống mặt của Mộ Bắc Ngật.

Cố Tiểu Mạch sững sờ, trong lòng có một làn sóng trào dâng, Mộ Bắc Ngật ôm Cố Tiểu Mạch đứng lên, hai người đều ướt sũng.

Ngay cả khi đã như thế này, Mộ Bắc Ngật vẫn rất lý trí kéo cô vào dưới mái hiên, anh cởi áo khoác của mình ra khoác lên người Cố Tiểu Mạch, “Không muốn sống nữa đúng không? Muốn Nám Nám quay về nhìn thấy Mami cũng bị thương nằm trong bệnh viện à? Cố Tiểu Mạch!”

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng trách mắng, anh kéo Cố Tiểu Mạch về với hiện thực, hoàn toàn tỉnh táo.

Cô ngước mắt, mặt đẫm nước mắt, “Xin lỗi, tôi làm phiền anh rồi, xin lỗi anh.”

Hừ, cái đầu của người phụ nữ này làm bằng gì thế, tại sao lại ngốc nghếch như vậy?

Tại sao lúc nào cô cũng hiểu nhầm tâm tư của anh?

Mộ Bắc Ngật nắm chặt cổ tay Cố Tiểu Mạch kéo cô vào trong xe, sau khi nhét cô vào ghế phụ lái, Mộ Bắc Ngật nhanh chóng lên ghế lái.

Không ngờ, cảnh tượng dưới mưa đã sớm bị người khác chụp lại.

Nhà họ cũ nhà họ Mộ, thuộc hạ của ông Mộ mang ảnh đến, ông ta đang ngồi trong phòng sách, mắt đeo kính nhưng cũng không che được sự uy nghi và nghiêm nghị trong đôi mắt ông ta.

“Cố Tiểu Mạch, đúng là âm hồn không tiêu tan!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.