Trong lòng ông Mộ từ từ có một ngọn lửa giận bùng cháy, đáng chết!
Ông ta và Cố Lan Tâm đã lên kế hoạch rất lâu, Nám Nám bây giờ đã ở trong tay của họ, sau này có thể làm con tim uy hiếp Cố Tiểu Mạch!
Nhưng không ngờ Cố Tiểu Mạch lại được Mộ Bắc Ngật cứu nhanh như thế, ông ta đã đánh giá thấp khả năng của cháu nội mình rồi!
Chủ tịch tập đoàn sẽ bí mật huấn luyện thuộc hạ để bảo vệ mình, thuộc hạ của ông Mộ nhiều không đếm xuể, những năm gần đây, ông luôn quan sát Mộ Bắc Ngật, ông để Mộ Bắc Ngật quản lý Mộ Thị, nhưng vẫn ở dưới sự giám sát của rất nhiều con mắt.
Nhưng ông ta không ngờ, trong tình huống như thế này, anh vẫn có thể bí mật tổ chức huấn luyện thuộc hạ của mình!
Đứa cháu trai này của ông quả nhiên càng ngày càng khiến ông ta e ngại!
Ông Mộ nắm chặt gậy batoong, phẫn nộ đập xuống đất, “Cháu không đắc ý được lâu đâu, người phụ nữ đó đang trong tình trạng sụp đổ, nắm được điểm yếu của cô ta sẽ đánh cho cô ta một đòn chí mạng, nhất định sẽ khiến trái tim cô ta vụn vỡ.”
Ông Mộ nghĩ thầm, ánh mắt hiện lên sự ma mãnh.
Ông Mộ bỗng nhiên xé vụn bức ảnh rồi vứt vào thùng rác.
Ở một nơi khác, Mộ Bắc Ngật đưa Cố Tiểu Mạch về nhà họ Mộ, tâm trạng của Cố Tiểu Mạch không ổn định, Mộ Bắc Ngật dừng xe trước cửa nhà họ Mộ, cần gạt nước mưa vẫn không ngừng gạt qua gạt lại, vang lên âm thanh nho nhỏ.
Anh không lên tiếng nói chuyện, trong xe chìm vào bầu không khí im lặng.
“Cố Tiểu Mạch.”
Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Cố Tiểu Mạch ngây người nhìn ra bên ngoài, toàn thân ướt sũng, nếu nói không lạnh thì đó là giả, cơ thể cô run cầm cập, nhưng cô không quan tâm.
Mộ Bắc Ngật hít một hơi thật sâu, “Chuyện này khá phức tạp, chắc chắn là đã có người lên kế hoạch sẵn, nếu bây giờ cô sụp đổ chẳng phải đối phương sẽ nắm được điểm yếu của cô rồi sao, như vậy lại càng trở nên nguy hiểm, hãy nhớ, không được để lộ điểm yếu của mình, không bao giờ!”
Đây là kinh nghiệm xương máu của Mộ Bắc Ngật, lúc này anh muốn Cố Tiểu Mạch bình tĩnh lại, thế nên anh lên tiếng an ủi cô.
Nhưng không ngờ Cố Tiểu Mạch lại nhếch miệng, cười khinh bỉ, “Bọn họ nắm được điểm yếu của tôi nhưng có ai biết đó là một mạng người chứ, tại sao, tại sao lại chọn lúc làm phẫu thuật, tại sao lại muốn hại chết một đứa trẻ con, Nám Nám đã làm gì sai chứ, người sai là tôi, tất cả đều là tôi sai!”
Cố Tiểu Mạch mất khống chế, gào thét, nhưng lọt vào tai Mộ Bắc Ngật lại vô cùng đau lòng.
Trái tim của Mộ Bắc Ngật đau thắt, giống như bị ai đó bóp chặt, không khí cô đặc lại. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Tại sao không làm tổn thương cô mà lại làm tổn thương Nám Nám?
Ai hiểu được Cố Tiểu Mạch tự trách mình, cô bất lực nhắm mắt lại, Mộ Bắc Ngật nắm lấy tay cô, từ từ gỡ ngón tay cô ra sau đó mười ngón tay xen kẽ nhau.
Cố Tiểu Mạch có chút sững sờ với hành động này của Mộ Bắc Ngật, anh được nước lấn tới, Cố Tiểu Mạch cố gắng vùng vẫy nhưng không thoát ra khỏi bàn tay của anh.
Mộ Bắc Ngật nói: “Tôi sẽ tìm thấy Nám Nám.”
Chỉ đơn giản vài chữ nhưng rất có sức mạnh, đủ để khiến Cố Tiểu Mạch an tâm.
Cố Tiểu Mạch vẫn còn ngây người, Mộ Bắc Ngật hứa với cô: “Bất luận như thế nào, tôi cũng sẽ cứu được Nám Nám, ok? Tin tôi, được không, ngoan ngoãn ở đây, đừng để tôi lo lắng?”
Anh an ủi Cố Tiểu Mạch từng chút từng chút một, cực kỳ kiên nhẫn.
Lúc Mộ Bắc Ngật ôm Cố Tiểu Mạch đi vào nhà họ Mộ, Cố Lan Tâm đang đứng ở chỗ không xa lắm, hai mắt cô ta đỏ ửng, trong mắt toàn là tia máu, không nhìn thấy lòng trắng đâu cả.
Cố Lan Tâm điên cuồng gào thét, Cố Tiểu Mạch, tao xem mày còn đắc ý được bao lâu, đợi mà xuống hố với con gái của mày đi!
Cố Lan Tâm từ từ lôi điện thoại ra, cô ta gọi cho Vương Duệ, đầu dây bên đó nhấc máy, Cố Lan Tâm liền hung dữ lên tiếng, “Vương Duệ, đã giấu đứa bé kĩ chưa?”
“Đương nhiên.”
“Dạy dỗ nó một chút, một đứa nghiệt chủng, không cần được đối xử tử tế đâu!”
Cố Lan Tâm bỗng nhiên nói những lời độc ác.
Vương Duệ liếc nhìn một cái, bọn họ đang trốn ở vùng ngoại ô, căn phòng tối om, Nám Nám đang nằm trên chiếc giường gỗ, tay vẫn truyền nước, nghe thấy những câu nói này của Cố Lan Tâm, Vương Duệ có chút thắc mắc: “Không tốt đâu, chúng ta lấy đứa bé này làm con tim, nếu làm gì đó, bệnh tình của nó sẽ tái phát!”
Tất nhiên, lúc này Cố Lan Tâm đang ở trong tình trạng không ổn định, cô ta không có một chút nể nang.
Cô ta bỗng gào lên: “Nghe lời tôi, vứt nó vào nước lạnh!”
Vương Duệ chỉ có thể nghe theo lời dặn dò của Cố Lan Tâm, hắn ừ một tiếng sau đó đi đến chỗ Nám Nám, bế con bé lên, bảo người chuẩn bị một chậu tắm và cho nước lạnh vào đó.
Vương Duệ không phải người nặng tình nặng nghĩa, chỉ là đứa bé này có tác dụng với họ, nhưng nếu Cố Lan Tâm đã ra lệnh thì Vương Duệ chỉ có thể vứt Nám Nám vào bên trong mà thôi.
Vừa bị đặt vào nước lạnh, con bé đã co quắp người lại, mái tóc xõa ra xung quanh, sắc mặt trắng bệch, cắt không còn một giọt máu, mất đi sức sống.
Lông mày nhíu chặt lại, nước lạnh kinh khủng.
Cố Lan Tâm cười nham hiểm: “Nhớ chụp ảnh gửi cho tôi!”
Sau khi nhìn thấy ảnh của Nám Nám, Cố Lan Tâm mới cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, Cố Tiểu Mạch, mày hãy trả giá cho hành động của mày đi!
Cố Lan Tâm quay đầu xe, rời khỏi nhà họ Mộ.
Còn Cố Tiểu Mạch thì vẫn ngây người trong vòng tay của Mộ Bắc Ngật, tinh thần cô không được ổn định, lúc cô phản ứng lại thì Mộ Bắc Ngật đã ôm cô đi đến phòng tắm.
Một tay ôm Cố Tiểu Mạch, một tay cầm vòi hoa sen thử nhiệt độ của nước, cơ thể hai người đều ướt sũng, Cố Tiểu Mạch lập tức hoàn hồn, cô lắp ba lắp bắp: “Mộ… Mộ Bắc Ngật, anh muốn làm gì?”
“Dính nước mưa, chịu kinh động, lúc này cần tắm nước nóng, nếu không sẽ bị cảm bị ốm.” Với góc độ này Cố Tiểu Mạch chỉ nhìn thấy góc nghiêng của khuôn mặt Mộ Bắc Ngật, gầy gò nhưng dưới ánh đèn vàng của phòng tắm lại trở nên rất dịu dàng.
Giọng nói của anh cũng dịu hơn rất nhiều, khiến Cố Tiểu Mạch cảm thấy không thật cho lắm, cô chủ động nhắc đến chuyện trước đây, ấp úng nói: “Anh, không giận nữa?”
Mộ Bắc Ngật hơi sững sờ, anh nheo mắt, người phụ nữ này vẫn còn chút lương tâm đó, biết anh đang tức giận.
Anh nghiêng đầu, Cố Tiểu Mạch bất ngờ đối mặt với ánh mắt của anh, cô câm hến, hai mắt to tròn có chút lo lắng.
“Thế nên, biết dỗ tôi như thế nào không?”
“Tôi…”
Cố Tiểu Mạch còn chưa nói hết đã bị Mộ Bắc Ngật chặn miệng lại, một nụ hôn sâu mười mấy giây, Mộ Bắc Ngật buông cô ra với vẻ mặt đáng tiếc, nhưng anh vẫn ôm cô.
Cố Tiểu Mạch ngẩn ngơ như một khúc gỗ, trên mặt không có biểu cảm gì, cô chỉ thấy Mộ Bắc Ngật nói: “Tôi cũng không muốn cô chủ động đến dỗ tôi, ngoan ngoãn nghe lời là được rồi, bây giờ ngâm trong nước ấm một lát đi.”
Cố Tiểu Mạch kinh ngạc vì những lời Mộ Bắc Ngật vừa nói, anh là một người cao thượng, không ngờ lại hạ thấp bản thân của mình để nói những lời như thế với cô…
Cố Tiểu Mạch nhất thời không che giấu biểu cảm trên mặt mình, thậm chí còn quên mất phải buông anh ra, Mộ Bắc Ngật vứt vòi hoa sen đi, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, anh trầm giọng nói đầy quyến rũ, “Làm sao? Muốn tắm cùng tôi?”
Cố Tiểu Mạch lúc này mới phản ứng lại, cô không thèm nghĩ đã buông Mộ Bắc Ngật ra, mặt méo mó, “Anh ra ngoài trước đi, nếu không tôi tắm kiểu gì?”
Mộ Bắc Ngật rất muốn nói, cũng đâu phải chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng nhìn đôi mắt đẫm nước mắt của Cố Tiểu Mạch, anh không trêu chọc cô nữa, Cố Tiểu Mạch của ngày hôm nay thật sự khiến anh rất đau lòng.
Anh làm gì cô tâm tư để bắt nạt cô chứ?
Mộ Bắc Ngật không nói gì nữa, anh quay người đi ra ngoài, nhưng anh không hề biết, Cố Tiểu Mạch nhìn bóng lưng của anh rất lâu, bọn họ… cứ thế mà làm lành rồi?
Cố Tiểu Mạch cởi đồ ra, ngâm mình trong bồn tắm.
Còn Mộ Bắc Ngật cả người ướt sũng đi ra ngoài, nhiệt độ bên ngoài thấp hơn trong phòng tắm một chút, Mộ Bắc Ngật vừa đi ra đã cảm thấy lạnh thấu xương.
Mộ Bắc Ngật mím môi, anh nắm chặt điện thoại đi đến cửa sổ, ánh mắt lạnh lùng, “Dịch Bách, tìm kiếm manh mối từ chỗ của Cố Lan Tâm và ông nội, người có thể ngang nhiên làm chuyện này ở Kinh Đô, e rằng không có ai to gan hơn hai người đó!”
Lần này Mộ Bắc Ngật thật sự nổi giận rồi mới lựa chọn bắt đầu điều tra luôn từ hai người họ!
Một người là vợ sắp cưới… một người là ông nội.
“Cho dù ông nội biết cũng không được dừng tay, lo lắng quá sẽ lòi cái đuôi ra thôi.” Mộ Bắc Ngật biết rõ, với ông nội phải dừng chiến thuật tâm lý, ông ta lăn lộn cả đời, trước giờ đều thích nắm quyền lực trong tay, ông ta không thích nhất chính là làm trái lời hoặc là thách thức ông ta!
Còn bây giờ, Mộ Bắc Ngật ngang nhiên chống lại ông, ông ta nóng nảy quá sẽ chủ động lộ ra điểm yếu.
Sắc mặt của Mộ Bắc Ngật lạnh như băng, người phụ nữ vẫn đang tắm rửa trong phòng tắm vì thế anh thu lại sự mệt mỏi trong đôi mắt của mình.
Lúc Cố Tiểu Mạch mặc áo tắm từ trong phòng tắm đi ra, cô cảm thấy có chút lạnh, nghiêng đầu nhìn hóa ra là Mộ Bắc Ngật mở cửa sổ, để mặc cho gió lạnh thổi vào, chiếc áo sơ mi dính vào người anh làm lộ cơ bắp rắn chắc, anh đứng im ở đó cho gió lạnh thổi vào người.
Như thế này nhất định sẽ cảm lạnh và bị sốt!
Mộ Bắc Ngật vẫn không nhúc nhích, thậm chí lúc này anh đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ lộn xộn của mình, anh không hề biết Cố Tiểu Mạch đã đi ra ngoài.
Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, cô gọi nhẹ một tiếng, “Mộ Bắc Ngật!”
Giọng nói dịu dàng kéo Mộ Bắc Ngật về với thực tại, anh quay người nhìn Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch bước đến, đưa tay sờ lên người anh.
Lúc này không thể dùng từ “lạnh” mà phải là “băng” để miêu tả, cơ thể anh chẳng khác gì một cục đá ở trong tủ lạnh.
Hiếm có khi Mộ Bắc Ngật lại ngoan ngoan, anh nhìn khuôn mặt vì anh mà đau lòng của cô, trong lòng có chút vui sướng.
“Dính nước mưa, còn ở đây hóng gió lạnh, anh không quan tâm đến sức khỏe của mình à? Mau đi tắm nước nóng đi!”
Cố Tiểu Mạch quan tâm anh, giọng nói hơi run run.