Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 144: Chương 144: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn




Giọng nói nhẹ nhàng của Cố Tiểu Mạch vang lên giống như chiếc lông vũ mềm mại lọt vào tai Mộ Bắc Ngật, khiến anh ngứa ngáy khắp người.

Mặc dù bên ngoài đang mưa nhưng bây giờ hai người đã mệt cả một ngày, chuyện của Nám Nám vẫn treo lơ lửng trong lòng hai người, mãi không thể nào bình tĩnh được, nhưng Cố Tiểu Mạch không thể không thừa nhận, tối hôm nay Mộ Bắc Ngật đã khiến cô rất an tâm.

Chỉ là, cô cố tình giả vờ, cô không muốn nói ra trước mặt Mộ Bắc Ngật mà thôi.

Hai người đứng sát nhau, Cố Tiểu Mạch vừa tắm xong, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, không biết có phải đã quá quen thuộc với cơ thể của cô hay không mà Mộ Bắc Ngật đứng bên cạnh cô cũng có thể nhìn thấy rõ đường cong trên người cô, bên trong không mặc gì cả…

Anh nheo mắt đầy nguy hiểm, trong lòng anh biết đêm nay không phù hợp, chỉ có thể đè nén dục vọng của mình, anh lên tiếng trêu chọc cô, “Cô đang quan tâm tôi sao? Cố Tiểu Mạch.”

Bị anh nói một cách thẳng thừng như vậy, mặt Cố Tiểu Mạch đỏ bừng, “Bỏ đi, anh chết cóng luôn đi, tôi không quản anh nữa.”

Cố Tiểu Mạch quay đầu muốn rời đi, giọng nói của Mộ Bắc Ngật ở đằng sau bỗng vang lên, “Thừa nhận rằng quan tâm tôi khó như thế sao?”

Chăm chú nghe một chút sẽ cảm nhận được Mộ Bắc Ngật có chút buồn bã khiến Cố Tiểu Mạch chợt mềm lòng, không dám làm tổn thương anh.

Người cô khựng lại, cô từ từ quay người lại, nhìn Mộ Bắc Ngật với ánh mắt điềm tĩnh, “Không khó.”

“Vậy, thừa nhận thích tôi cũng không khó phải không?” Mộ Bắc Ngật được nước lấn tới, anh nhếch mày, tiếp tục ép hỏi cô.

Lúc này mặt Cố Tiểu Mạch đỏ như con tôm luộc chín rồi, thậm chí cô còn không dám nhìn vào mắt anh, Mộ Bắc Ngật rất hài lòng với sự ngại ngùng này của cô, cơ thể không còn cảm thấy lạnh nữa.

Mộ Bắc Ngật nhếch miệng cười, anh bước đến chỗ Cố Tiểu Mạch, đưa tay véo nhẹ vào má cô, sau đó vứt lại một câu, “Ở đây nghỉ ngơi đi, tôi đi tắm.”

Anh bước vào phòng tắm để Cố Tiểu Mạch một mình đứng yên tại chỗ, nhưng Cố Tiểu Mạch bỗng nhiên nắm chặt tay, cắn chặt răng, cô không biết phải trả lời Mộ Bắc Ngật như thế nào.

Cửa sổ vẫn chưa đóng, gió lạnh thổi vào phòng khiến Cố Tiểu Mạch tỉnh táo hơn rất nhiều, cô dám đảm bảo rằng Mộ Bắc Ngật cố tình, biệt thự nhà họ Mộ to như thế, không thể nào chỉ có một phòng tắm, vừa nãy nhất định là anh giả vờ đáng thương!

Tâm trạng của Cố Tiểu Mạch từ từ bình tĩnh lại, cô bước đến giường, nắm chặt điện thoại rất lâu, bắt đầu nghĩ manh mối trong chuyện này.

Từ hành lang bệnh viện có vài người mặc đồ đen đi đến, người mặc đồ đen trên xe du lịch lại là người khác, rốt cuộc là ai phái bọn họ đến? Lúc ở trên đường, những người đó rất biết điều, không ra tay với Mộ Bắc Ngật.

Cố Tiểu Mạch ngồi ở mép giường, ánh mắt long lanh không có tâm trạng gì nhưng từ từ lạnh đi, lẽ nào những người đó biết Mộ Bắc Ngật, biết thân phận của anh nên mới e ngại không dám ra tay với anh. Cố Tiểu Mạch từ từ nhìn về phía phòng tắm, tiếng nước chảy truyền đến, rõ ràng trong phòng rất ấm áp nhưng trái tim của Cố Tiểu Mạch lại như một tảng băng tuyết.

Cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt ướt át, nhưng Cố Tiểu Mạch không khống chế được mà để nước mắt tuôn rơi, Cố Tiểu Mạch có phải nên công bằng với Mộ Bắc Ngật một chút?

Cho dù không thể đáp lại cũng cần công bằng một chút…

Tay Cố Tiểu Mạch nắm chặt ga trải giường, nắm rất chặt, ngây người cho đến lúc Mộ Bắc Ngật đi ra.

Cố Tiểu Mạch vội vàng che giấu đi cảm xúc trên mặt mình, không để Mộ Bắc Ngật phát hiện ra cô có gì không đúng, Mộ Bắc Ngật chỉ quấn chiếc khăn tắm ở bên dưới, lộ ra khuôn ngực vạm vỡ.

Cố Tiểu Mạch nhìn đến ngẩn ngơ, anh đang đóng vai một người đàn ông đẹp trai quyến rũ trước mặt cô sao? Mặc dù cơ thể anh đẹp thật!

Cố Tiểu Mạch nghiêng đầu nhìn qua, “Anh… anh làm gì thế?”

“Cố Tiểu Mạch, là cô nghĩ linh tinh, nói cho tôi biết, cô đang nghĩ gì, nếu cô có suy nghĩ đó tôi có thể giúp tôi hoàn thành.”

Mộ Bắc Ngật hứng thú với phản ứng của Cố Tiểu Mạch, anh lên tiếng thả thính cô khiến con tim bé nhỏ của cô đập thình thịch, trước đây tại sao cô không phát hiện ra, khả năng tấn công của Mộ Bắc Ngật lại mạnh như thế!

Cố Tiểu Mạch cạn lời, nhưng vẫn không quay người nhìn anh, “Tôi không có suy nghĩ gì cả, anh mau mặc quần áo vào đi.”

Mộ Bắc Ngật không trêu cô nữa, anh bước đến tủ quần áo, Mộ Bắc Ngật đứng quay người lại với anh nên chỉ nghe thấy tiếng sột soạt mặc quần áo của anh, Cố Tiểu Mạch nhắm chặt mắt, khuôn mặt nhỏ như một bàn tay trông cực kỳ sinh động.

Giọng nói trầm trầm của Mộ Bắc Ngật vang lên: “Xong rồi.”

Cố Tiểu Mạch lúc này mới từ từ quay người lại, cô rất ít khi nhìn thấy Mộ Bắc Ngật mặc quần áo rỗng rãi thoải mái ở nhà, anh liếc nhìn, cửa sổ vẫn chưa đóng, ánh mắt có chút không vui!

Anh để gió lạnh thổi vào người thì thôi đi, sao Cố Tiểu Mạch lại làm thế chứ?

Anh không nghĩ ngợi gì đã đi đến đóng cửa lại, còn Cố Tiểu Mạch ngỡ ngàng vì hành động này của anh, đến lúc Cố Tiểu Mạch đóng cửa xong đi đến trước mặt cô, cô mới hoàn hồn.

Tim Cố Tiểu Mạch đập thình thịch, cơ thể lùi về sau một bước, tránh đi ánh mắt nóng rực của Mộ Bắc Ngật, nhưng Cố Tiểu Mạch không biết, hành động này của cô là đang ngại ngùng hay là muốn trốn chạy!

Suy nghĩ đó cứ quanh quẩn trong đầu Cố Tiểu Mạch, nếu người làm tổn thương Nám Nám có liên quan đến Mộ Bắc Ngật, vậy cô phải lựa chọn như thế nào?

Nhưng đáng tiếc, Mộ Bắc Ngật không hề biết gì về suy nghĩ của Cố Tiểu Mạch, cô lùi bước thì anh tiến lên, ngồi luôn vào chỗ mà Cố Tiểu Mạch vừa ngồi.

Mộ Bắc Ngật tiếp tục lên tiếng, từng chút từng chút nói ra suy nghĩ từ rất lâu của anh, “Tối nay có sợ không, nếu sợ tôi có thể ở lại… với cô.”

Rõ ràng là một câu nói rất bình thường nhưng từ miệng anh thốt ra, lại có chút… mờ ám.

Cố Tiểu Mạch vội vàng lên tiếng từ chối, “Không… không cần, một mình tôi có thể.”

Đôi mắt không hề che giấu đi sự thất vọng, anh hỏi lại: “Thật sao? Sẽ không sợ?”

“Tôi không sao, cảm ơn anh tối nay đã cho tôi ở lại, tôi muốn… đi ngủ.”

Anh càng lại gần thì mùi hương quyến rũ của đàn ông càng rõ ràng, mùi hương lan tỏa ra xung quanh Cố Tiểu Mạch, đuổi không đi!

Cố Tiểu Mạch nằm vào trong chăn của Mộ Bắc Ngật, lúc cô nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ thì Mộ Bắc Ngật thở dài một tiếng, “Được thôi, ngủ ngoan nhé, đừng sợ hãi, có chuyện gì thì giao cho tôi, biết chưa?”

Anh nghiêng người về phía trước, trong lúc Cố Tiểu Mạch sững sờ thì anh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, Mộ Bắc Ngật như thế này, Cố Tiểu Mạch hết sức kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ tối nay anh lại… dịu dàng như thế.

Cho đến lúc Mộ Bắc Ngật ra khỏi phòng Cố Tiểu Mạch mới chớp chớp mắt, cô rúc vào trong chăn, bắt mình phải đi ngủ.

Mộ Bắc Ngật ở phòng bên cạnh, tâm trạng không hề vui vẻ, anh nhớ lại chuyện xảy ra vào ban ngày, ở đồn cảnh sát xem camera nhưng không có manh mối gì lại càng nghiến anh nghi ngờ, lại càng dễ bị vạch trần.

Có những lúc, làm một chuyện gì đó quá hoàn hảo cũng không phải là một chuyện tốt.

Trong lòng Mộ Bắc Ngật đã biết mình nên làm gì, đôi mắt đen ngòm không thấy đáy ngập tràn sự lạnh lẽo, khiến người khác không hiểu, anh không buồn ngủ, đến nửa đêm trời bắt đầu có sấm sét.

Tiếng sấm đùng đùng ngắt đứt suy nghĩ của Mộ Bắc Ngật, đôi mắt đỏ ửng toàn tia máu có chút lo lắng, anh cười nham hiểm vì có thể quang minh chính đại đi vào phòng của Cố Tiểu Mạch.

Anh vội vàng quay người, rón rén từng bước vào trong phòng Cố Tiểu Mạch, trên trán Cố Tiểu Mạch lấm tấm mồ hôi, cả cơ thể co rúm lại, hai tay nắm chặt, tim Mộ Bắc Ngật đau nhói.

Anh từ từ bước đến, nhẹ nhàng gỡ hai tay của Cố Tiểu Mạch ra, sau đó nằm lên giường, ôm Cố Tiểu Mạch vào lòng.

Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Tiểu Mạch rất lâu, anh nhẹ nhàng hôn lên lông mày, sống mũi, gò má rồi đến miệng mới hài lòng, những ngày gần đây cô nặng lời lạnh lùng với anh, bây giờ có thể ngoan ngoãn nằm ở đây để mặc anh ôm, Mộ Bắc Ngật cực kỳ mãn nguyện.

Anh nhắm đôi mắt mệt mỏi của mình, chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Mộ Bắc Ngật tỉnh giấc trước Cố Tiểu Mạch, vừa sáng sớm đã nhận được tin nhắn của Dịch Bách, Mộ Bắc Ngật không kịp suy nghĩ đến những thứ khác, sắc mặt tối sầm đi ra khỏi biệt thự nhà họ Mộ.

Anh lái xe đến đồn cảnh sát, chú cảnh sát ngồi ở đó với sắc mặt nghiêm nghị, cho đến lúc Mộ Bắc Ngật đi đến chú cánh sát mới thả lỏng một chút.

Dịch Bách đứng ở bên cạnh Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, “Như thế nào rồi?”

“Kết quả điều tra tối hôm qua cho thấy hình như Nám Nám không ở Kinh Đô nữa, thế nên khả năng tìm thấy Nám Nám ở Kinh Đô rất thấp.” Chú cảnh sát chau mày nói.

Mộ Bắc Ngật sa sầm mặt mày, “Con bé đang phẫu thuật thì bị đưa đi, cực kỳ nguy hiểm, bây giờ không ở Kinh Đô, vậy con bé…”

Mộ Bắc Ngật nói một nửa rồi bỗng dừng lại, anh không dám tiếp tục nghĩ, một đứa bé mới ít tuổi, Mộ Bắc Ngật không dám nghĩ con bé sẽ chết.

Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, cả khuôn mặt Mộ Bắc Ngật đều tối sầm rất đáng sợ, “Dịch Bách, chuyện tôi bảo cậu điều tra như thế nào rồi?”

“Thuộc hạ của ông Mộ đúng là có hành động nhưng ông Mộ đã nhanh hơn chúng ta một bước, ông xóa hết dấu vểt, thế nên chúng ta không dám chắc chắn người bắt cóc Cố Tiểu Mạch là người của ông Mộ.”

“Còn gì nữa?”

“Ông Mộ yêu cầu Sếp lập tức chuyển tiền cho Mộ Thiếu Lãnh đầu tư vào cửa hàng trang sức, nếu không hôm nay sẽ ở Mộ Thị tuyên bố Sếp rút khỏi…”

Uy hiếp một cách trắng trợn, ép Mộ Bắc Ngật đến đường cùng, khiến anh không biết phải làm như thế nào.

Dịch Bách ngước mắt nhìn, sắc mặt của Sếp cực kỳ lạnh lẽo, cậu ta nhìn thấy sự nguy hiểm đang tăng lên không ngừng trong ánh mắt của Sếp, ánh mắt khiến người ta không dám xem thường, “Tôi biết rồi, đi theo tôi đến đó!”

“Vâng thưa Sếp.”

Ở một nơi khác, sau khi Cố Tiểu Mạch tỉnh dậy không thấy Mộ Bắc Ngật đâu, cô vỗ vào chỗ đệm bên cạnh mình, lạnh giá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.