Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 183: Chương 183: Thay cô mất mặt




“Kêu tôi đến đây đón cô là muốn coi tôi là người tình bí mật sao?”

Cố Tiểu Mạch bị bắt thóp thì liền đỏ mặt khó chịu, trong lòng kháng cự nhưng thân thể vẫn luôn bị rơi vào thế xấu hổ, huống hồ lúc này Nám Nám còn đang đứng ở bên cạnh.

Mặc dù Nám Nám đang đỏ mặt ngốc nghếch nhìn sự thân mật của Nấm nhỏ và ông chú quyền lực, lại có cảm giác giống như một gia đình ba người, cảnh tượng này rơi vào trong tầm mắt Nam Thần An ở phía xa, trong ánh mắt tràn đầy sự nguy hiểm và u ám, giống như làm đang muốn nuốt chửng lý trí của anh vậy!

Đến cả bàn tay đang cầm vô lăng cũng không kìm được mà siết chặt, muốn xé nát cảnh đẹp trước mặt.

Cố Tiểu Mạch mím môi không nói gì, nhưng Mộ Bắc Ngật thì lại không quan tâm, anh ta tỏ ra thản nhiên nói: “Trong lòng tôi hiểu là được.”

Anh ta hiểu gì chứ? Cô rất không hiểu!

Ba người ngồi lên xe, chiếc xe hiên ngang rời đi, khi chiếc xe nổ máy, Mộ Bắc Ngật liếc mắt nhìn chiếc gương bên trái, miệng cười như không cười, khóe miệng nhếch lên, nhưng không nói gì.

Đây là một cuộc chiến vô hình.

Đường đến trường mẫu giáo đều suôn sẻ, trường học rất sôi động, quy tụ đủ mọi kiểu phụ huynh, đây là trường song ngữ quốc tế, những gia đình có thể cho con học ở ngôi tường này đều rất có điều kiện, nhưng việc Mộ Bắc Ngật bế Nám Nám đến vẫn khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.

Tổng giám đốc Mộ, với tư cách là nhà lãnh đạo doanh nghiệp lớn của Kinh Đô, lại đến tham dự lễ khai giảng của Nám Nám.

Khi họ bước xuống xe, không ít người nổi tiếng, phụ nữ đều lần lượt đưa ánh mắt soi xét về phía Cố Tiểu Mạch, đây không phải là người phụ nữ đang nổi tiếng trong thời gian này với việc đe dọa của cô ta sao? Hóa ra là mẹ của Cố An Ninh?

Trời ơi, vậy họ nhất định phải căn dặn con cái của họ tránh xa Cố An Ninh một chút, nếu bị liên lụy cái không khí chợ búa này thì không tốt rồi!

Điều kinh ngạc hơn nữa là Cố Tiểu Mạch không có tiền cũng không có gia thế, lúc này lại cùng giám đốc Mộ đến dự lễ khai giảng, đúng thật với danh xưng tiểu tam, da mặt còn dày hơn cả tường!

Không biết liệu có phải ánh mắt của những người phụ nữ đó có quá gay gắt và lộ liễu hay không mà khi Cố Tiểu Mạch vừa xuống xe thì đã nhìn ra những ánh mắt soi mói đó, cô nhìn xung quanh. Chà, đây là buổi lễ khai giảng? Sao nó lại giống hiện trường của một trận chiến bí mật về sắc đẹp của nhưng người phụ nữ vậy?

Cô cúi đầu nhìn lại bản thân mình, trên người chỉ mặc một chiếc váy dài màu xanh tím nhã nhặn, bên ngoài khoác một chiếc áo vest màu be, để khiến bản thân trông trưởng thành hơn một chút, nhưng nếu so sánh với bọn họ thì cô giống như là có một chút tùy tiện vậy.

Mộ Bắc Ngật trực tiếp ôm Nám Nám trước mặt mọi người, giống như ôm con gái ruột của mình vậy, vòng đầu xe đi về phía Cố Tiểu Mạch, khi cô ngây người đứng đó thì bên tai lại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của anh, “Họ không đẹp bằng em.”

Trái tim Cố Tiểu Mạch liền đập mạnh một nhịp, cô buộc bản thân phải giữ bình tĩnh, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, lạnh lùng nói: “Tôi không quan tâm cái này.”

“Bạn nhỏ Cố An Ninh, đây có phải là phụ huynh của con không?” Một giáo viên nhìn thấy họ thì nở một nụ cười bước đến.

Nám Nám ôm cổ Mộ Bắc Ngật không buông, nũng nịu nói: “Đây là ba con... ba tương lai của con.”

Mộ Bắc Ngật nhếch mày, cũng không hề có ý phản bác, thậm chí còn rất vui vẻ.

Còn Cố Tiểu Mạch vừa định nói lời giải thích thì đã bị đôi mắt sắc bén của Mộ Bắc Ngật chặn lại. Ba người họ chỉ có thể dắt nhau đi đến sân vận động của trường. Cây xanh rợp bóng và môi trường của trường học cũng rất tốt, buổi lễ cũng được tổ chức một cách hoành tráng.

Sau khi Mộ Bắc Ngật đặt Nám Nám xuống thì Nám Nám liền đi cùng các bạn nhỏ vào phòng thay đồ để trang điểm chuẩn bị cho buổi biểu diễn, sau đó thì chỉ còn lại hai người bọn họ ở đó.

Sự ngại ngùng và khó chịu vừa rồi đã không còn, lúc này Cố Tiểu Mạch hình như đã lấy lại vẻ mặt lãnh đạm, khách khí đầy khoảng cách nói: “Cảm ơn anh!”

Xì, Mộ Bắc Ngật nóng lòng muốn gỡ hết tất cả suy nghĩ của Cố Tiểu Mạch xuống để xem xét kết cấu của nói như thế nào, tại sao phải tàn nhẫn với anh như vậy? Thật không công bằng?

Lời nói đã lên đến cổ họng, nhưng Mộ Bắc Ngật chỉ đổi lại một câu, “Không, những ngày tháng sau này tôi sẽ đòi lại.”

Nói xong, Mộ Bắc Ngật trực tiếp nắm tay Cố Tiểu Mạch đi đến chỗ ghế ngồi và ngồi xuống, anh không biết rằng cánh nhà báo săn ảnh đã ẩn nấp trong ngôi trường này và đã lén lút chụp lại mọi hoạt động của Mộ Bắc Ngật và Cố Tiểu Mạch.

Khi Cố Tiểu Mạch ngồi xuống thì Mộ Bắc Ngật liền nhận được cuộc gọi về công việc nên đành phải đi sang một bên, lúc này chỉ còn Cố Tiểu Mạch một mình ở đó.

Những người phụ nữ nhiều chuyện bắt đầu tấn công bằng lời nói. Một trong số họ có người dường như gia thế lớn hơn chút, nên giọng điệu cũng trở nên đanh đá: “Có phải cô Cố không? Đây là trường song ngữ quốc tế. Không biết cô Cố đã sử dụng phương pháp nào để cho con gái mình vào học ở đây vậy?”

Nói thật trúng vấn đề, người đó đang ám chỉ Cố Tiểu Mạch đang dung thủ đoạn không chính đáng.

Khuôn mặt Cố Tiểu Mạch không hề động đậy mà chỉ nhẹ giọng nói: “Chị muốn học hỏi kinh nghiệm của tôi hay là đang tìm cách.”

Cô ấy đã độc miệng, thì Cố Tiểu Mạch còn độc miệng hơn!

Trong chốc lát, sắc mặt của phu nhân đó biến thành màu của gan lợn, người phụ nữ ở bên cạnh liền tiếp lời, “Cô Cố, là tin tức lúc này quá nóng hổi, mà cô cũng không có một chút phản ứng gì, chẳng lẽ cô thật sự là đang đeo bám giám độc Mộ, cô không thấy có lỗi với chị mình sao? Hôm nay còn dám công khai đưa giám đốc Mộ đến dự lễ khai giảng, cũng thật là buồn cười đó nhỉ?”

“Chỉ với một đoạn âm thanh cắt ghép mà mọi người có thể suy diễn ra một vở kịch lớn như vậy, nếu không trở thành diễn viên thì cũng thật đáng tiếc.”

Miệng của Cố Tiểu Mạch quá thâm thúy, khuôn mặt lại toát lên vẻ lạnh lùng, những chiếc gai nhọn trên cơ thể cũng dựng đứng lên, không cho phép ai có thể tiếp cận được.

Những người phụ nữ đó không thể chiếm được ưu thế nên cảm thấy phẫn nộ vô cùng, chỉ có thể cùng nhau chửi rủa ngầm: “Thật là người phụ nữ vô học, được cái trẻ tuổi, nhưng cũng chỉ như vậy thôi, đứa con gái mà loại người này nuôi dạy sau này cũng sẽ là một tai họa, trở thành hồ ly tinh chuyên đi dụ dỗ người khác.”

Giọng nói của người đó vừa dứt, bàn tay đang cầm cốc của Cố Tiểu Mạch bất chợt đập xuống bàn, sau đó thì nhìn về phía mặt trời, trong một thời gian cô chưa kịp thích ứng với ánh sáng ấy nên hơi nheo mắt lại, nhưng trong đôi mắt ấy lại ẩn giấu sự lạnh lùng, chỉ cần nhìn thôi thì liền cảm nhận được sự nguy hiểm.

“Chị có quyền gì mà nói về con gái tôi?”

“Tôi đại diện cho ý kiến ​​của mọi người, mọi người đều nghĩ vậy cả, đừng nói cô đang chột dạ nhé.”

“Cô là phu nhân của nhà nào?” Cố Tiểu Mạch thẳng lưng, bên người khoác một chiếc áo vest, trông rất có khí chất, nhất là khi cô mở miệng hỏi câu từng chữ, phút chốc các phu nhân khác đều có chút sửng sốt!

Sắc mặt của người bị cô hỏi chợt trở nên khó coi, “Cái gì?”

“Tôi hỏi cô là phu nhân nhà ai.” Cố Tiểu Mạch hỏi lại, lúc này cô biết dùng những từ ngữ gì để dọa những người phụ nữ hỗn láo này.

Phu nhân khi nãy xỉa sói cô cũng không thể nhịn được nữa, thân là cái thứ hạ lưu mà lại dám đứng đây thách thức bọn họ à!

Cô ta đường đường là vợ của một công ty vật liệu xây dựng nổi tiếng, có tiếng tăm ở Kinh Đô, cô ta sắp không thể chịu đựng thêm mà cầm chiếc cốc hất vào Cố Tiểu Mạch ngay lập tức!

Ở đây gây nhau ồn ào không nhỏ, cũng có người thêm dầu vào lửa và có cả những người đứng xem náo nhiệt, đa số đều muốn nhìn dáng vẻ thê thảm nhục nhã của Cố Tiểu Mạch!

Tại sao?

Những người nổi tiếng thuộc xã hội thượng lưu lại rất hận thù tiểu tam.

Cố Tiểu Mạch không hề né tránh, nước trái cây bị đổ lên váy của cô, dấu vết lộ rõ, cô khẽ cúi đầu, chỉ nhìn thấy phu nhân đó vênh váo hung hăng chửi bới: “Mày có cái gì mà tự tin hỏi tao? Mày có tin là tao cho con gái mày cút ra khỏi trường này không?”

“Tôi không biết bà Lưu có khả năng lớn như vậy, lại dám động vào người của tôi?”

Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.

Cố Tiểu Mạch không cần quay đầu lại cũng biết anh đã quay lại, ôi, có chút ngượng ngùng, cô nghiêng đầu một cách không tự nhiên, vốn dĩ cô muốn kéo váy để che đi vết nước trái cây, nhưng cô thậm chí còn chưa kịp cử động ngón tay thì đã lập tức dừng lại.

Nếu làm như vậy, chẳng phải là sẽ bị nhưng người phụ nữ mồm miệng độc địa đó nắm lấy điểm yếu sao?

Vốn dĩ chuyện này cô chỉ muốn tự mình giải quyết, sự xuất hiện của Mộ Bắc ngật vào lúc này là do anh chủ động, chứ không phải là Cố Tiểu Mạch cầu cứu, cô phải nói rõ lập trường của mình thì mới có thể làm cho nhưng người này không còn lời gì để nói được nữa.

Mộ Bắc Ngật bình tĩnh cất điện thoại, ánh mắt lạnh lùng, đôi chân dài đi thẳng về phía bên cạnh Cố Tiểu Mạch, “Lưu phu nhân, hửm?”

Người được gọi là bà Lưu nào dám đối đầu với giám đốc Mộ nên chỉ có thể nghiêm túc nói: “Không phải! Là cô Cố đã khiêu khích đến chúng tôi trước, chúng tôi do quá tức giận nên mới làm như vậy, giám đốc Mộ, anh là người hiểu rõ nhất chuyện này mà!”

“Lưu Thị sau này có thể không cần hợp tác với Mộ Thị nữa, Mộ Thị đơn phương hủy bỏ hợp tác, rất nhiều doanh nghiệp có mối quan hệ tốt với Mộ Thị sẽ không hợp tác với Lưu Thị, ít nhất là trong vòng một tháng.”

Đôi mắt của Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đến đáng sợ, những gì anh nói khiến cho sắc mặt bà Lưu tái nhợt, trong lòng thì sợ hãi vô cùng.

“Đừng làm như vậy, giám đốc Mộ, khi nãy chỉ là một sự hiểu lầm. Chúng tôi đang chỉ đang nói đùa với cô Cố thôi mà.”

“Nói đùa mà hất nước trái cây lên người người khác, Lưu phu nhân được nuôi dạy như vậy sao?” Vẻ mặt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng, đôi môi mỏng chuyển động, tiếp tục tức giận đẩy Lưu phu nhân đến bước đường cùng.

Lưu phu nhân hoàn toàn hoảng hốt, nên chỉ có thể nhìn Cố Tiểu Mạch cầu cứu, còn Cố Tiểu Mạch từ đầu đến cuối vẫn giữ một vẻ mặt lạnh lùng.

Mộ Bắc Ngật cởi áo vest trên người mình ra, đắp lên váy cho Cố Tiểu Mạch, nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi còn có ai nữa? Giải quyết cả một thể.”

Ngay sau khi câu nói này vừa dứt thì những người phụ nữ đang kiếm chuyện liền cảm thấy cơ thế run rẩy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.

“Không cần đâu, tôi đi vệ sinh lau sạch là được.”

“Cô Cố, tôi xin lỗi! Khi nãy thái độ của tôi không đúng, vì vậy xin cô đừng giận tôi, con người tôi nói chuyện vốn dĩ là đã khó nghe…”

Lưu phu nhân nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đứng dậy thì vàng nắm lấy váy của Cố Tiểu Mạch, ánh mắt lạnh nhạt của Cố Tiểu Mạch không chút cảm xúc, mà chỉ lạnh lùng nói: “Lưu phu nhân là muốn hất nước vào váy của tôi xong thì sẽ kéo rách váy của tôi luôn à?”

Nghe được lời này của Cố Tiểu Mạch, vẻ mặt của Mộ Bắc Ngật cũng dịu đi rất nhiều, nếu người phụ nữ này dám công khai làm anh mất mặt thì anh nhất định sẽ không dễ dàng tha cho người phụ nữ thấp kém này.

Lưu phu nhân tái mặt bất lực buông lỏng những ngón tay mình ra, Cố Tiểu Mạch đi thẳng ra ngoài, Mộ Bắc Ngật cũng theo ra ngay phía sau.

Những người trong bóng tối nhanh chóng bắt chộp được cảnh này, Cố Tiểu Mạch đi đến trước tòa nhà dạy học thì mới đứng lại, mím chặt môi, biết rằng người phía sau cũng đã đứng lại.

Cô nắm chặt chiếc áo vest, chậm rãi xoay người đưa cho Mộ Bắc Ngật: "Mặc vào đi, nếu không thì không lịch sự."

Mặc dù lúc này Mộ Bắc Ngật chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhưng lại làm cho khí chất càng lịch lãm và cao quý hơn.

Mộ Bắc Ngật điềm tĩnh liếc nhìn Cố Tiểu Mộ, nhận lấy chiếc áo rồi mặc lên người.

Cô thu ngón tay lại, nhẹ nhàng nhìn Mộ Bắc Ngật, cuối cùng lại nói thêm một câu: “Cảm ơn anh.”

“Hôm nay cảm ơn tôi hai lần, tôi đã nói là tôi sẽ đòi lại.” Mộ Bắc Ngật với dáng vẻ thanh cao, trầm giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.