Khi Mộ Bắc Ngật nói ra câu này, trong mắt anh ẩn chứa điều gì đó khó hiểu, Cố Tiểu Mộ căn bản là không muốn tìm hiểu, cô và anh cũng chỉ liên lụy với nhau lần này thôi.
Nhưng…
Phần vai trên chiếc áo của Mộ Bắc Ngật có chút nhăn, có vẻ không chỉnh tề, cô đứng sang một bên xem xét, nếu không nhắc nhở thì chút nữa hình tượng sẽ không đẹp.
Nếu cô nói ra lời nhắc nhở thì anh nhất định là sẽ kêu cô chỉnh lại giúp anh ta.
Nếu đã lộn xộn như vậy thì Cố Tiểu Mạch đã trực tiếp bỏ qua các bước trung gian và nhẹ nhàng đi đến chủ động đứng trước mặt Mộ Bắc Ngật, lúc này cô đang đeo một đôi giày đế thấp nên mới đứng đến vai của Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngật bình tĩnh nhìn Cố Tiểu Mạch từng chút tiến lại gần mình, khuôn mặt luôn nghiêm túc của anh lúc này lại tràn đầy vui vẻ, ánh sáng xuyên qua những tán cây lốm đốm chiếu vào hai người họ, tràn đầy ấm áp.
Cố Tiểu Mạch từ từ đưa tay ra để chỉnh sửa nếp gấp đang nhăn trên quần áo cho Mộ Bắc Ngật, “Coi như lời cảm ơn.”
Trái lại còn là một người phụ nữ thông minh.
Mộ Bắc Ngật cười như không cười nói, “Cố Tiểu Mạch, ai đã nói với cô rằng đây là lời cảm ơn mà tôi muốn?”
“Vậy thì anh muốn gì... hả!”
Lúc này Cố Tiểu Mạch tình cờ ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt của Cố Tiểu Mạch, làm cho gương mặt nhỏ bé vô hồn của cô cuối cùng cũng trở nên sống động, đôi đồng tử xám cũng trở nên có sức sống hơn.
Trong một khoảnh khắc, yết hầu của Mộ Bắc Ngật khẽ ngừng lại, anh dứt khoát sẽ đòi lại ngay bây giờ!
Sau một nụ hôn sâu kéo dài hơn 10 giây, Mộ Bắc Ngật buông Cố Tiểu Mạch ra, Cố Tiểu Mạch kinh ngạc vô cùng, giờ anh càng ngày càng không còn biết xấu hổ, Thậm chí anh còn không cần xem địa điểm mà….đã hôn cô một cách công khai như vậy!
Môi của Mộ Bắc Ngật còn dính vết son của Cố Tiểu Mạch, còn có vài dấu vết hoa mắt, Cố Tiểu Mạch cắn chặt môi, tức giận nói: “Công bằng rồi!”
“Chờ đã.” Nhìn thấy Cố Tiểu Mạch xoay người rời đi, Mộ Bắc Ngật thong thả gọi.
Cô không dừng bước, Mộ Bắc Ngật cũng không quan tâm mà thờ ơ nói: “Còn một lần nữa, Cố Tiểu Mạch, đừng hòng chơi xấu.”
Cố Tiểu Mạch chạy đến tận tòa nhà dạy học, đi tìm thấy phòng vệ sinh ở hành lang tầng một, nhưng nó đã bị ai đó dùng rồi, trên có một tấm biển “cấm vào” được dán ở cửa.
Cố Tiểu Mạch chỉ đành đi lên tầng hai, Khi đó, lễ khai giảng đã bắt đầu, thường là bài phát biểu ba hoa chích chòe của hiệu trưởng.
Cố Tiểu Mạch bước lên hành lang trên tầng hai, nơi có camera đang quay cảnh những đứa trẻ ở hậu trường, Cố Tiểu Mạch chưa kịp đi đến phòng vệ sinh thì đã nghe thấy một tiếng hét!
Một đứa trẻ trong đó hét lên: “Ngất đi rồi, bạn ấy... sao lại ngã xuống rồi? Mặt bạn ấy đỏ quá.”
Không biết tại sao, nhịp tim của Cố Tiểu Mạch bị lệch một nhịp, kinh hãi nhìn về phía phòng thay đồ và thì thầm, “Nám Nám!”
Cố Tiểu mạch ngay lập tức chạy đến phòng thay đồ, có rất nhiều người trong phòng thay đồ, chuyên gia trang điểm, giáo viên và một nhóm trẻ con. Trên bàn có một bữa sáng đầy đủ chất dinh dưỡng. Nám Nám vừa ăn sáng xong không lâu thì cơ thể bắt đầu cảm thấy khó chịu!
Đúng lúc này, Cố Tiểu Mạch lao vào phòng thay đồ, ngay sau đó hình ảnh đập vào mắt cô là Nám Nám đang nằm trên sàn nhà!
Cô kinh hãi mặt tái nhợt, “Nám Nám!”
Cố Tiểu Mạch lập tức chạy xuyên qua đám người, khom người bế Nám Nám lên, ôm cô bé vào trong lòng, bước nhanh đến chiếc giường nhỏ đang ở bên cạnh, hiện trường rơi vào hỗn loạn, ngay cả giáo viên cũng có chút bất lực!
Chỉ thấy người phụ nữ lạ mặt này đang đặt Nám Nám lên giường, đôi tay thuần thục ấn lông mày, thái dương, ấm áp gọi: “Nám Nám, Nám Nám, là mẹ, tỉnh lại nhìn mẹ đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nám Nám đỏ bừng bừng, cô bé khó chịu ôm ngực, trên người còn đang mặc một bộ váy múa ba lê, trông thật xinh đẹp, tựa như thiên thần giáng thế.
Sau đó, thiên thần không thể thực hiện các bước nhảy của mình để có thể biểu diễn một cách bùng nổ trên sân khấu.
“Mẹ ơi... con rất... khó chịu.”
Cố Tiểu Mạch ngồi xuống mép giường, không ngừng nói lời dỗ dành: “Đừng sợ, Nám Nám của mẹ đừng sợ, không sao đâu, mẹ sẽ luôn ở bên con.”
Cô nhanh chóng đưa ra các biện pháp sơ cứu cho Nám Nám, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Nám Nám dần trở nên tồi tệ thì Cố Tiểu Mạch liền đứng bật dậy, hai mắt mở to, có chút đáng sợ.
“Ở đây có nước không? Có nước không?”
Cô giáo không dám đứng yên sững sờ nữa mà nhanh chóng cầm lấy chai nước bên cạnh đưa cho Cố Tiểu Mạch, Cố Tiểu Mạch vội vàng trở lại bên cạnh Nám Nám, cô lấy thuốc cấp cứu từ trong cặp sách của Nám Nám ra, nhẹ nhàng đặt bên miệng Nám Nám.
“Ngoan, Nám Nám nghe lời, nuốt viên thuốc này xuống, thuốc không đắng chút nào.”
Mũi của Nám Nám nhăn lại, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn mở miệng nuốt thuốc.
Buổi biểu diễn sắp bắt đầu.
Một số bạn nhỏ không biết hoàn tình hình thực sự của Nám Nám, nhìn Nám Nám như vậy không thể kiềm chế mà trách cứ: “Bạn không làm được thì khi bắt đầu đừng có tập nữa, làm chúng tôi cũng mệt theo, cô giáo, bây giờ em lại thiếu bạn nhảy rồi.”
“Bạn nhỏ Lưu Đường Đường, bạn nhỏ Cố An Ninh không được khỏe, chúng ta nên quan tâm bạn ấy thật nhiều mới đúng chứ!”
“Nhưng thưa cô, buổi biểu diễn của chúng ta sắp bắt đầu, thiếu một người thật là xấu xí biết bao!"
Trong khi Cố Tiểu Mạch an ủi Nám Nám thì ánh mắt liền lạnh lùng liếc nhìn Lưu Đường Đường, họ Lưu?
So với Lưu phu nhân khi nãy đúng thật là có phần tương đồng, quả nhiên, đức hạnh cũng giống hệt nhau.
“Cô ơi, cô nhìn ánh mắt của bà cô này nhìn con đáng sợ quá, giống như là muốn giết người vậy.” Một đứa trẻ năm tuổi có thể nói ra những lời kinh khủng như vậy một cách không chớp mắt, cô giáo không khỏi có chút khó xử nhìn Nám Nám và Cố Tiểu Mạch.
Nám Nám dường như đã ổn hơn một chút, chỉ là nhịp tim của cô bé vẫn còn đập rất mạnh, bụng của cô bé cũng càng đau hơn một chút, nhưng cô bé lại mạnh mẽ chống người ngồi dậy.
Cố Tiểu Mạch không ngờ Nám Nám ở trường lại có thể độc lập và mạnh mẽ như vậy, “Thưa cô, em có thể.”
“Mẹ ơi, con không sao đâu!” đồng thời cũng an ủi cả Cố Tiểu Mạch.
Sau đó cô bé đi về phía Lưu Đường Đường, Lưu Đường Đường nhìn Cố An Ninh, rõ ràng là sắc mặt của cô bé rất xấu, nhưng vẫn như một con búp bê vậy, xinh đẹp như vậy, thật là tức giận!
Khi Nám Nám đi qua bên cạnh thì Lưu Đường Đường liền vô cả giơ chân để ngáng đường đi của Cố An Ninh, ngay sau đó cô bé không có chút đề phòng mà ngã chúi người xuống đất, lúc này triệu chứng mới hoàn toàn bộc phát, sắc mặt tái nhợt giống như người rơi vào đường chết!
Đồng tử Cố Tiểu Mạch co rút lại, lập tức hét lớn: “Nám Nám!”
Cô điên cuồng chạy về hướng Nám Nám, sắc mặt lạnh lùng đáng sợ, Mộ Bắc Ngật chậm một bước, vừa tìm được lên tầng hai thì liền nghe thấy âm thanh truyền đến, lập tức cau mày.
Mộ Bắc Ngật sải bước về phía phòng chờ, Lưu Đường Đường nước mắt rưng rưng trong vòng tay của giáo viên, “Cô giáo ơi, Đường Đường không cố ý làm vậy đây, em không muốn làm ngã Cố An Ninh mà.”
Cố Tiểu mạch lúc này lại không quan tâm đến chuyện khác, sợ hãi bế Nám Nám từ dưới sàn nhà lên, trong phòng còn được lắp camera, nó quay lại một cách rõ ràng sự lo lắng và bối rối của Cố Tiểu Mạch.
Cố Tiểu Mạch căng thẳng bước đi, nhưng khi cô vừa đi ra khỏi phòng chờ thì đã đã va vào lòng Mộ Bắc Ngật.
Mộ Bắc Ngât cúi đầu nhìn, phút chốc mặt mũi nhăn lại, “Có chuyện gì vậy?”
“Mộ Bắc Ngật, nhanh lên, tôi cầu xin anh, ánh có thể phái xe đến đưa Nám Nám đến bệnh viện không, thực sự, tôi cầu xin anh đấy.” Sắc mặt Cố Tiểu Mạch trở nên nôn nóng, cô không còn màng đến điều gì mà chỉ cầu xin sự giúp đỡ của Mộ Bắc Ngật!
Mộ Bắc Ngật lập tức lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng ra lệnh cho người trực điện thoại ở bên kia.
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Cố Tiểu Mạch không ngừng cúi đầu, tiếp đó thì không dám có bất cứ một cự chậm trễ nào nữa mà bế Nám Nám chạy vội ra ngoài.
Mộ Bắc Ngật không đuổi theo cô mà từ trong đáy mắt anh đang ẩn chứa một sự ớn lạnh đến rợn người, khiến con người ta sợ hãi đến run rẩy.
Mộ Bắc Ngật đứng yên ở đó, sự tàn ác lại dần dần toát ra từ thân người anh: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Rõ ràng là một câu nói bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng.
Đứa trẻ lần đầu tiên phát hiện ra Nám Nám nói: “Chúng cháu đang ở đây thay quần áo, sau đó thì cô có mang bữa sáng cho chúng cháu. Chúng cháu ăn cùng nhau ăn, kết quả một lúc sau thì Cố An Ninh liền ngã xuống đất.”
“Giám đốc Mộ, anh yên tâm, đồ ăn trong trường chúng tôi bảo đảm an toàn, tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn đề gì!” Hiệu trưởng vẫn đang phát biểu, nhưng đúng lúc này đã xảy ra chuyện, giáo viên không dám chịu hậu quả này vội vàng nói.
Ánh mắt của Mộ Bắc Ngật lập tức nhìn về đồ ăn, Dịch Bách ở dưới lầu đón Cố Tiểu Mạch, nhanh chóng đưa Cố Tiểu Mạch lên xe, sau đó mới thong dong chạy đến chỗ Mộ Bắc Ngật.
“Dịch Bách, đem chỗ đồ ăn này mang đi kiểm tra cho tôi, và cả người mang bữa sáng cho mọi người thì sao?” Mộ Bắc Nghi lạnh lùng hỏi.
“Người đó sau khi giao cơm xong thì cũng đã rời đi ngay rồi.”
Hiệu trưởng vẫn đang phát biểu trên khán đài, thuộc hạ của Mộ Bắc Ngật liền hành động, toàn tâm toàn lực tìm kiếm người phụ nữ giao bữa sáng, đến tất cả các camera ở trong trường đều phải kiểm tra lại.
Hiệu trưởng với vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng nhìn sang, nhưng nhìn thấy giám đốc Mộ đứng ở xa thì liền hấp tấp nói: “Mọi người trước tiên nên ổn định một chút!”
Sau đó hiệu trưởng bước nhanh về phía Mộ Bắc Ngật, “Giám đốc Mộ, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Học sinh ở đây sau khi ăn sáng thì bệnh tình đã phát tác, Hiệu trưởng, cô nghĩ chuyện này có nghiêm trọng không?” Mộ Bắc Ngật lạnh lùng liếc mắt nhìn hiệu trưởng, chuyện này anh sẽ tự mình giải quyết! Không quấy rầy hiệu trưởng tổ chức khai giảng.”
Tim của hiệu trưởng trở nên thấp thỏm, đâu thể toàn tâm toàn ý tiếp tục buổi lễ chứ, nhìn bóng lưng cao lớn của Mộ Bắc Ngật, thầm cầu nguyện nội bộ trong trường sẽ không xảy ra chuyện gì!
Dịch Bách nhanh chóng kiểm tra đồ ăn, sau đó dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía Mộ Bắc Ngật, “Sếp…hộp cơm này của Nam Nám đúng thật bị...”
Không cần nói hết câu, sắc mặt của Mộ Bắc Thâm liền tối sầm đến cực điểm.
“Bắt ngay người đó lại!”
Camera của trường học đã tìm kiếm 360 độ không bỏ lại một điểm mù nào, và cuối cùng đã bắt được người tình nghi ở khuôn viên phía sau, người đó đi cổng chính thì không thể thoát được, vì chỉ có thể chọn trèo tường, nhưng lại không có thời gian để trốn thoát!
Khi người phụ nữ trung niên bị bắt đến trước mặt Mộ Bắc Ngật, thân thể cô ta run lên bần bật.
Từ trên cao Mộ Bắc Ngật liếc nhìn người phụ nữ đó, ánh mắt tối sầm của anh ta đã nhuộm màu mực đen. “Tôi sẽ cho cô một cơ hội, nói, ai đã chỉ đạo cho cô làm chuyện này.”
“Hậu quả của việc không nói ra có phải là muốn đến đồn cảnh sát ngồi xuống?” Mộ Bắc Ngật vô cảm tiếp tục bổ sung thêm một câu, lại khiến sắc mặt của người phụ nữ càng thay đổi rõ ràng hơn!
Người phụ nữ vội vàng nói những lời đã chuẩn bị sẵn từ trước: “Dạ... Là cô Cố đã sắp xếp tôi đến, tôi...giám đốc Mộ, tôi xin lỗi!”
Hóa ra là Cố Lan Tâm.
Gương mặt tuấn tú của Mộ Bắc Ngật ngay lập tức tràn ngập bầu không khí tối đen, đôi mắt lạnh lùng đến đáng sợ!