Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 185: Chương 185: Sự u tối của cô ấy




Người phụ nữ trung niên nhắm mắt lại, ánh mắt từ bỏ vùng vẫy, “Tôi xin lỗi, giám đốc Mộ.”

“Nếu Nám Nám xảy ra vấn đề gì, cô không gánh nổi hậu quả này đâu, Dịch Bách, đưa cô ta đến đồn cảnh sát!” Sắc mặt Mộ Bắc Ngật vô cùng lạnh lùng, u ám.

Dịch Bách nhận được lệnh, lập tức ra lệnh cho người lôi người phụ nữ trung niên ra ngoài!

Sau khi trường học trải qua sự việc này, đám đông đều bị kích động và hoảng sợ vô cùng!

Hiệu trưởng dù có tức giận đến đâu thì cũng phải cẩn thận nhìn sắc mặt của giám đốc Mộ, không dám nói lớn tiếng điều gì, liền đưa nhân viên đến chỗ Mộ Bắc Ngật, nịnh nọt nói: “Giám đốc Mộ, tôi vừa mới phái người có chuyên môn đi điều tra, người đó không phải là nhân viên của trường chúng tôi. Tôi không biết người đó từ đâu trà trộn vào, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ tăng cường sự an toàn!”

Mộ Bắc Ngật lạnh lùng liếc một cái, không nói lời nào rồi rời đám đông!

Cố Lan Tâm đúng là đã cử người vào trong trường để chụp trộm, chẳng qua cũng chỉ là muốn giám sát xem Mộ Bắc Ngật và Cố Tiểu Mạch rốt cuộc là đã làm gì khi chỉ có hai người họ!

Lúc này Mộ phu nhân đang ung dung ngồi trong tiệm chăm sóc da, đôi mắt mở to xem đoạn video đang chiếu trước mắt, khóe môi khẽ nhếch lên, bình tĩnh ra lệnh cho thuộc hạ đem đoạn video của Cố Tiểu Mạch và Mộ Bắc Ngật đăng lên mạng, tiếp tục thúc đẩy dư luận, sự việc càng ngày càng nghiêm trọng, không chút bình yên!

Mộ phu nhân hớn hở nghĩ, ồn ào đi, ồn ào càng lớn càng tốt, cái thứ đó sẽ hoàn toàn cắt đứt với tên nhóc đó, chuyện kết hôn đương nhiên sẽ không thành, còn đứa trẻ trong bụng Cố Lan Tâm, Mộ phu nhân bất luận thế nào cũng sẽ không để cho Cố Lan Tâm sinh đứa bé ra đời!

Trong bệnh viện, Cố Tiểu Mạch ngồi trong phòng bệnh trông chừng Nám Nám vừa được đưa ra khỏi phòng cấp cứu.

Nguyên văn lời của bác sĩ là: “Cũng may là phát hiện kịp thời, nếu không bệnh phát tác thì thật sự là sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Bệnh viện lại không có tủy phù hợp để cấy kịp thời thì thực sự là rất tồi tệ.”

Lúc đó, Cố Tiểu Mạch vẫn còn nguyên cảm giác sống sót sau nguy hiểm ngồi bên giường Nám Nám, gương mặt tê dại đắp chăn cho Nám Nám, chiếc váy múa ba lê cũng đã bị cởi ra để sang một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết tái nhợt đi.

Cố Tiểu Mạch lặng lẽ khóc, những giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt, khi những giợt nước mắt chợt rơi xuống, thì giọng nói nhẹ nhàng của Nám Nám vang lên: “Mẹ ơi, đừng lo lắng.”

Cố Tiểu Mạch lập tức tỉnh táo lại, vội vàng lau đi nước mắt trên mặt, “Nám Nám tỉnh lại rồi sao, còn cảm thấy chỗ nào khó chịu không?”

“Con thực sự không cảm thấy khó chịu một chút nào mà mẹ.”

Nám Nám không thích ở trong phòng bệnh quá lâu, Nám Nám thích được đi học ở trường, khiêu vũ và tận hưởng ánh nắng mặt trời. Hơn nữa, lúc này Nám Nám thực sự không cảm thấy khó chịu. Nám Nám cựa người ngồi dậy, không màng đến sự ngăn căn của Cố Tiểu Mạch mà cử động chân tay một cách hoạt bát.

“Mẹ nhìn xem, con thực sự không thấy khó chịu nữa!”

“Cẩn thận chút.”

Nám Nám liếc nhìn chiếc váy bên cạnh, trong mắt lóe lên sự thất vọng, “Khai giảng kết thúc rồi đúng không mẹ, thật đáng tiếc, con không được múa, mẹ ơi, con sẽ múa cho một mình mẹ xem, có được không ạ?”

Cố Tiểu Mạch bừng tỉnh, nhìn cô bé rất muốn làm nên cô đã chiều theo ý của cô bé.

Sau khi mặc chiếc váy múa ba lê lên người, Nám Nám đứng trên sàn nhà, trái ngược lại rất có dáng vẻ mà nhón mũi chân lên, tư thế rất đúng, đẹp đẽ vô cùng.

Cố Tiểu Mạch khom người ngồi xuống ghế, mái tóc xõa xuống trước trán che đi một nửa gương mặt, Nám Nám vừa múa vừa cười tít mắt với Cố Tiểu Mạch nói: “Mẹ, mẹ xem con múa có phải là rất đẹp không!”

Không hiểu vì sao, nhìn con gái thoải mái tự do nhảy múa, lòng Cố Tiểu Mạch lại thấy nhói đau, tầm nhìn trước mắt trở nên mơ hồ, cô gần như muốn khóc vì sung sướng, cô kiềm chế, gắng sức để kiềm chế những nơi yếu đuối nhạy cảm nhất trong lòng, đè nén nó khỏi sự tan vỡ.

Cố Tiểu Mạch có chút run rẩy nói: “Nám Nám múa rất đẹp.”

Khi Mộ Bắc Ngật giải quyết xong chuyện ở trường gấp gáp đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng này, lòng anh đã chững lại, nói rằng không cảm thấy kinh ngạc thì là giả dối, anh nhìn thấy dáng vẻ Cố Tiểu Mạch mỉm cười, nước mắt không ngừng rơi thì trái tim của Mộ Bắc Ngật liền như sụp đổ, giống như một cơn đau đang âm ỉ trong cơ thể của mình.

Cô luôn giả vờ tỏ ra mạnh mẽ nhưng lại rất mỏng manh và nhạy cảm, giữa hai người quả thật có những chướng ngại vật vô hình, nên cô mới hết lần này đến lần khác trốn tránh tình cảm của anh.

Mộ Bắc Ngật chửi rủa một tiếng, khi vừa mở miệng nói thì giọng nói của anh ta có chút khàn: “Dịch Bách, video của trường học đã được chiết xuất qua chưa?”

“Vâng, thưa sếp, hoạt động của sếp với cô Cố cũng đã được đăng tải lên mạng, và hiện tại trên mạng dư luận đều đang công kích Cố Tiểu Mạch, chúng ta...”

“Vậy cũng đăng tải đoạn video chiết xuất camera của trường học lên đi!”

Mộ Bắc Ngật nói một cách lạnh lùng, anh không quan tâm rằng anh bị gán ghép với Cố Tiểu Mạch, mà anh thậm chí còn rất thích điều đó.

Dịch Bách nhanh chóng đi sắp xếp, Nám Nám hoàn thành bài múa một cách mỹ mãn.

Cô bé bất ngờ quay lại thì liền nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên gương mặt của Cố Tiểu Mạch, cô bé nhất thời hoảng sợ bước tới: “Mẹ ơi!”

Cố Tiểu Mạch nhận ra rằng cảm xúc của mình đã bị bộc lộ ra quá rõ ràng nên đã nhanh chóng đưa tay lên lau nước mắt, “Là mẹ đang vui quá thôi, vui vì Nám Nám của mẹ có thể múa đẹp như vậy!”

Cô nhanh chóng che giấu cảm xúc thì ngay sau đó cánh cửa bị đẩy vào từ bên ngoài.

Mộ Bắc Ngật xuất hiện ở cửa, vẻ mặt của Cố Tiểu Mạch bị “phơi bày”, cô nhanh chóng lau nước mắt, cô có cảm giác tất cả những cảm xúc của bản thân mình đã hoàn toàn lộ ra trước mắt Mộ Bắc Ngật, không còn chỗ nào có thể che giấu được.

Nhưng Mộ Bắc Ngật lại nhanh hơn cô một bước đi đến trước mặt cô, Nám Nám nhìn thấy điều này thì lập tức nhường vị trí trước mặt Cố Tiểu Mạch của mình cho Mộ Bắc Ngật: “Ông chú lợi hại, mẹ cháu đang rất buồn, chú mau an ủi mẹ đi, tai của mẹ là nơi mềm nhất, khi trước cháy đều ôm mẹ thơm mẹ là mẹ sẽ tốt hơn thôi.” Điều này trong vô hình đang muốn gợi ý cho Mộ Bắc Ngật nên làm gì không?

Trong mắt Nám Nám ẩn chứa nụ cười ranh mãnh, khuôn mặt của Cố Tiểu Mạch hiện lên một tia giận dữ và trong một khoảnh khắc nó lại tuyệt vời vô cùng.

Anh đang đứng trước mặt cô, hơi thở xung quanh cơ thể cô đã bị anh bao trùm lấy, thậm chí không khí xung quanh cũng trở nên loãng dần khiến người ta khó thở.

Nám Nám nháy mắt bỏ lại Cố Tiểu Mạch, đi vào nơi gọi là phòng vệ sinh.

Cố Tiểu Mạch lại chưa kịp lau nước mắt thì đã bị lộ tẩy hoàn toàn rồi, làm nhiều hơn nữa cũng sẽ vô ích.

Mộ Bắc Ngật cúi người nhìn cô, “Cố Tiểu Mạch, cô sợ bị tôi phát hiện đến như vậy có phải là đang gián tiếp thừa nhận tình cảm của cô?”

Khả năng thương lượng của các doanh nhân nằm ngoài tầm với của những người bình thường.

Cố Tiểu Mạch lúng túng nói: “Giám đốc Mộ, tôi không có người mà mình thích.”

“Bây giờ thì có rồi.”

“Giám đốc Mộ, khi trước anh cũng đã thừa nhận rằng anh không có cảm giác gì với tôi, nhưng bây giờ anh lại đột nhiên có cảm giác với tôi, anh không cảm thấy nó quá lố bịch à? Tôi trái lại còn cảm thấy lời nói của lão Mộ không sai, từ lý lịch, từ gia cảnh, Cố Lan Tâm thực sự phù hợp để ở bên cạnh anh.”

“Cho dù năng lực gia thế của cô ta có thế nào thì điều tôi cần chỉ là cô mà thôi.” Mộ Bắc Ngật cúi người ôm chặt cô vào lòng, dáng người cô gầy yếu nên có thể dễ dàng bao bọc.

Điều Mộ Bắc Ngật muốn phải là cảm giác này, cô không thể trốn tránh.

Đôi mắt hai người đối diện nhau, người phụ nữ với đôi mắt đen nhánh, những con ngươi đỏ rực lại đang xuất hiện hình ảnh cực kỳ nghiêm túc của một người đàn ông, Cố Tiểu Mạch tránh né nói, “Tôi không thừa nhận cô ta có năng lực hơn tôi.”

Cô lạnh lùng hứ một tiếng, nhưng Mộ Bắc Ngật trái lại còn bị vẻ ngoài dễ thương của cô ấy làm cho bật cười rồi.

lòng càng quyết tâm hơn, sớm muộn cũng sẽ dỗ dành cô ấy tốt hơn.

Mộ Bắc Ngật chuyển chủ đề nói: “Lúc này nghĩ lại, hôm nay cô đã nói cảm ơn tôi ba lần rồi? mà tôi chỉ dùng được một lần.”

lời này vừa nói ra thì sắc mặt Cố Tiểu Mạch thoáng xuất hiện một chút sự kỳ lạ, sau đó anh nhìn Mộ Bắc Ngật đầy phòng bị, vô thức cắn chặt đôi môi đỏ mọng khiến nó trở nên trắng bệch.

Không làm gì thì còn tốt, nhưng căn môi như vậy thì lại càng thu hút sự chú ý của Mộ Bắc Ngật hơn.

Ánh mắt Mộ Bắc Ngật khẽ chuyển động, nhìn chằm chằm vào môi cô một lúc lâu, sau đó duỗi cánh tay dài ra, dễ dàng bế Cố Tiểu Mạch lên khỏi ghế, giây tiếp theo...

Mộ Bắc Ngật ngồi xuống giường, còn Cố Tiểu Mạch thì không thể tránh né mà ngồi trên đùi anh!

Cố Tiểu Mạch đỏ mặt, trái tim trở nên hỗn loạn, trong giọng nói có vài phần tức giận: “Mộ Bắc Ngật, anh đang làm gì vậy!”

Nhưng Mộ Bắc Ngật thì không chút ngượng ngùng mà nghiêm túc trả lời: “Khi nãy Nám Nám nói rồi, tai của cô rất mềm, ôm hôn là có thể tốt hơn.”

“Đó là đối với Nám Nám thôi!” Sắc mặt của Cố Tiểu Mạch trùng xuống, gần như nghiến răng và tức giận nói.

Khi Cố Tiểu Mạch nói ra câu này thì đồng thời Mộ Bắc Ngật lại cắn vào tai của cô, cô lập tức cứng người, run rẩy đến mức không thể có bất cứ phản ứng nào.

Vẻ mặt cô đờ đẫn, bên tai còn truyền đến và lời đánh giá của Mộ Bắc Ngật sau khi nếm thử mùi vị: “Đúng thật là rất mềm.”

Lúc này chỉ còn một bước cuối cùng.

Ôm vào lòng, cắn vào tai của cô, nhìn thấy lông mày của Cố Tiểu Mạch dần dần cau lại, có vẻ không vui, Mộ Bắc Ngật chính xác ngắm vào đôi môi đỏ mọng của cô.

Mộ Bắc Ngật mơ hồ nói: “Làm thế này thì có thể dỗ em ổn hơn, đúng không?”

Đúng thật là một khung cảnh khiến con người ta đáng ghen tị vô cùng mà, nhưng làm gì có ai vừa không lịch sự lại vừa không có kỹ năng vậy chứ, nhìn thấy giám đốc Mộ hạ mình xuống, cố gắng dùng hết tâm tư để dỗ một người phụ nữ cơ chứ!

Đã nhiều năm như vậy, chưa từng có ai nhìn thấy!

Và Cố Lan Tâm, người đã ở bên anh nhiều năm, cố gắng thể hiện những gì tốt nhất của bản thân, nhưng nhận lại sự dịu dàng của Mộ Bắc Ngật cũng chỉ là một chút không đáng kể đến.

Lúc này, Cố Lan Tâm đang đứng ở bên ngoài phòng bệnh, nghiến răng run bần bật nhìn hai người trong phòng bệnh, cô ta càng ngày càng siết chặt ngón tay!

Ngày kết hôn đang đến gần, nhưng Mộ Bắc Ngật đã nhiều lần đề nghị hủy bỏ đính ước với cô ta!

Cố Lan Tâm siết chặt ngón tay một chút, chậm rãi mở ra cửa phòng bệnh, Cố Tiểu Mạch đang nhắm chặt mắt, vào thời điểm cửa phòng bị đẩy ra Cố Tiểu Mạch mơ hồ bất chợt mở đôi mắt!

Mộ Bắc Ngật giật mình từ từ buông Cố Tiểu Mạch ra, đôi môi đỏ ửng, khi anh nhìn về phía Cố Lan Tâm thì khuôn mặt vẫn không chút biểu cảm, thậm chí có chút cảm giác bị làm phiền... không vui?

Cả thân người Cố Lan Tâm run lên, vẫn giả vờ thảo mai, hàm răng run lên đầy sự uất ức: “Bắc Ngật... anh và em ấy..."

“Cố Tiểu Mạch, em thực sự muốn trả đũa chị sao? Rốt cuộc là chị đã làm gì sai? Mà em lại đối xử như vậy với chị, chị xin lỗi em có được không, bây giờ chị sẽ quỳ xuống trước mặt em!” Cố Lan Tâm buông một hạ sách lớn, vô hình trung tiếp tục vu oan giáng họa cho Cố Tiểu Mạch!

Cố Tiểu Mạch nhanh chóng thoát khỏi người Mộ Bắc Ngật, nhưng Mộ Bắc Ngật lại giống như đã biết trước mọi việc, trước khi Cố Tiểu Mạch đẩy anh ra thì đã trực tiếp vươn tay ra và nắm lấy cổ tay của Cố Tiểu Mạch.

Rơi vào tầm mắt Cố Lan Tâm nên có thật nhiều điều chướng mắt như vậy!

Mộ Bắc Ngật nhân tiện đứng dậy, kéo cổ tay của Cố Tiểu Mạch về phía sau, Cố Tiểu Mạch bị Mộ Bắc Ngật che chắn phía trước, cô hơi sững sờ, cô chưa từng nghĩ rằng sẽ nghe thấy câu nói thờ ơ của Mộ Bắc Ngật: “Cố Lan Tâm, loại thủ đoạn không ngừng vu oan giáng họa cho người khác, cô đã chơi đủ chưa?”

“Cô tưởng rằng trong phòng bệnh của cô không có máy nghe lén sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.