Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 186: Chương 186: Không được bất công với anh ấy




Giọng nói của Mộ Bắc Ngật lạnh như băng, trong phút chốc thân hình của Cố Lan Tâm càng không thể đứng vững, có dáng vẻ như muốn ngã xuống đất.

Lúc này Cố Tiểu Mạch đang đứng bên cạnh Mộ Bắc Ngật cảm thấy trái tim mình đang đập rất nhanh, hiền lành quay đầu nhìn về phía Mộ Bắc Ngật thì liền có chút thất thần.

Máy nghe lén?

Cho nên chân tướng của đoạn ghi âm đó anh đã biết được hòa toàn, nên tối qua trước cổng bệnh viện mới đối xử với cô ấy dịu dàng như vậy, đến một nửa sự tức giận cũng không có, cùng bởi vì anh ấy biết...

Những ngón tay buông thõng bên hông của Cố Tiểu Mạch hơi có chút cứng đờ, trong tiềm thức muốn ngẩng đầu nhìn xem cô chị gái tốt của cô rốt cuộc có phản ứng như thế nào, thủ đoạn vu oan giáng họa hãm hại người khác của chị ta đã dùng đủ chưa?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Lan Tâm tái đi, khi đôi mắt đầy vẻ đáng thương cô ta nhìn thấy Cố Tiểu Mạch đang nhìn cô ta không chớp mắt, thì những móng tay của cô ta lập tức cắm vào lòng bàn tay của mình.

“Bắc Ngật, anh nói… cái gì”

“Rốt cuộc ai đúng ai sai trong đoạn ghi âm này tôi không thể không biết, Cố Lan Tâm trước đây tôi đã giữ lại cho cô một chút thể diện...” Mộ Bắc Ngật vô cảm nói.

Cố Lan Tâm yếu đuối lại không thể chịu được ngay từ lúc mới đầu, đột nhiên khàn khàn mà hét lớn: “Bắc Ngật, sao em có thể như vậy được chứ? Là Cố Tiểu Mạch... nó dọa dẫm em trước, Bắc Ngật, lẽ nào anh còn không tin tưởng con người của em sao?”

Từ đầu đến cuối, cô ta vẫn giả vờ ngây thơ vô hại trước mặt anh.

Lòng Cố Tiểu Mạch lạnh lùng giễu cợt một tiếng, Mộ Bắc Ngật ở bên cạnh đứng lên, dùng ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn Cố Lan Tâm, “Tôi nghĩ, tôi và cô đúng thật là nên nói chuyện cẩn thận.”

Giọng nói lạnh như băng, đến một chút ấm áp cũng không có, ánh mắt nhìn Cố Lan Tâm như một người xa lạ vậy, nhất thời lòng Cố Tiểu Mạch có chút hồi hộp, tâm trạng cũng trở nên kỳ lạ.

Mộ Bắc Ngật đi ra ngoài trước, Cố Tiểu Mạch nhìn thấy Cố Lan Tâm trước khi đi khỏi đã dùng ánh mắt nguy hiểm và lạnh lùng hướng về phía cô.

Còn lại Cố Tiểu Mạh trong phòng, đôi mắt Cố Tiểu Mạch khẽ nheo lại, hàng mi dày che đi cảm xúc sâu trong đôi mắt của cô ấy, ồ, hóa ra Mộ Bắc Ngật đã luôn biết được thủ đoạn của Cố Lan Tâm.

Anh đã luôn bảo vệ cô, nếu vậy cô có thể tin tưởng anh rồi đúng không?

Điều mà Cố Tiểu Mạch không hề biết được trong cơn hận thù này, trong vô hình cô đã vạch định Mộ Bắc Ngật, trong tiềm thức không muốn trở thành kẻ thù của anh.

Cô ngẩn ngơ đứng đó suy nghĩ, Nám Nám rón ra rón rén từ phòng vệ sinh đi ra, trên tay cầm một chiếc máy tính bảng, bất chợt hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói với Cố Tiểu Mạch: “Nấm nhỏ, mẹ mau qua đây xem thử đi, ông chú tuyết với đã chúng minh cho chúng ta rồi đây nè!”

Giọng nói này đã kéo Cố Tiểu Mạch trở lại thực tại, cô nghiêng đầu liếc nhìn rồi cầm lấy chiếc máy tính bảng trong tay Nám Nám, trên bảng tin đang phát đoạn video quay cảnh Mộ Bắc Ngật đang thẩm vấn một phụ nữ trung niên, người phụ nữ liên tục nói rằng cô Cố đã phái cô ta đi làm chuyện như vậy.

Cho nên, lúc đó người bỏ đồ vào trong hộp cơm của Nám Nám cũng là do Cố Lan Tâm chỉ đạo sao?

Nghĩ đến đây, tay của Cố Tiểu Mạch bất giác siết chặt chiếc máy tính bảng, đầu ngón tay đỏ ửng lên, nhưng đôi mắt thì lại không vô thức đờ đẫn nữa, đoạn video này là do người chủ trang Weibo (*một trang mạng của trung quốc) của Mộ Thị tự mình đăng tải, thay cô chịu đựng sự tấn công của dư luận rồi.

Bên tai lúc này lại truyền đến giọng nói mềm mại của Nám Nám, “Nấm nhỏ, thực ra ông chú lợi hại luôn đối xử với con rất tốt mà, Nám Nám trái lại còn cảm thấy mẹ đã quá không công bằng với ông chú lợi hại, rõ ràng là đã biết tâm ý của chú ấy mà vẫn còn muốn trốn tránh.”

Cố Tiểu Mạch có chút hốt hoảng quay đầu lại, đôi mắt chớp chớp, “Mẹ…không công bằng với chú ấy?”

“Mặc dù lần này chúng ta đều phải chịu sự hãm hại, nhưng tất cả đều là do cái bác xấu xa kia làm, ông chú lợi hại hoàn toàn không biết chuyện này, Nấm nhỏ sao có thể dùng một gậy mà đánh chết hai người chứ.”

Đúng, cô ấy đúng thật là đã có chút ích kỷ.

Sau khi thoát khỏi tầng hầm lạnh lẽo và đáng sợ đó, tâm trạng của Cố Tiểu Mạch vẫn luôn không ổn định, sau khi bệnh trầm cảm phát tác thì liền muốn chống trả quyết liệt, điều này đúng thật đã khiến cho Mộ Bắc Ngật bị tổn thương.

Trải qua một chút sự thức tỉnh, tâm trạng của Cố Tiểu Mạch dường như đã có một chút thay đổi nhỏ!

Nếu Nam Chấn An biết điều này sợ rằng anh ta sẽ lại rất tức giận, sự hiểu lầm mà anh ta cố gắng khơi dậy vô hình trung đã được hóa giải dưới sự ấm áp của Mộ Bắc Ngật.

Ở bên kia, Mộ Bắc Ngật đứng ở cửa phòng bệnh với ánh mắt lạnh lùng: “Bắc Ngật, cho dù em có làm sai thì cũng là…cũng là vì Cố Tiểu Mạch em ấy đang muốn cướp đi chồng sắp cưới của em, tại sau anh lại đối xử với em không công bằng đến như vậy, lúc đầu anh là của em mà, lẽ nào những chuyện em làm có điều gì sai sao?”

Vẻ mặt của Cố Lan Tâm sửng sốt, đôi chân cứng đờ, cô ta không dám tim nhìn Mộ Bắc Ngật, “Bắc Ngật, anh không có một chút tình cảm gì với em sao?”

“Tôi đã rất rõ ràng là tôi không có một chút tình cảm yêu đương gì với cô.”

Mộ Bắc Ngật từ đầu đến cuối đều không thể thực sự động đến Cố Lan Tâm, chỉ là vì cô ta vẫn chưa lộ ra những thủ đoạn của mình, nhưng lúc này cô ta lại không thể che giấu mà giống như một kẻ hãm hại, nó bộc lộ ra một cách hoàn toàn.

Cố Lan Tâm đều đã trở về phòng bệnh rất lâu rất lâu thì mới có thể lấy lại được tinh thần, cô ta lau đi những giọt người mắt, đôi mắt dần dần trở nên lạnh lùng đáng sợ.

Cố Tiểu Mạch!

Mộ Bắc Ngật đi trên hành lang của bệnh viện, vốn dĩ anh muốn trở về phòng bệnh của Cố Tiểu Mạch nhưng lại lần nữa bị công việc chen vào.

Nghe Dịch Bách báo cáo rằng thị trường chứng khoán của công ty đang lên xuống thất thường, hơn nữa một dự án gần đây vẫn chưa được đàm phán, Mộ Bắc Ngật vừa nghe thấy vậy thì liền đưa tay lên véo hai đầu lông mày, “Tôi biết rồi!”

Sau khi tắt máy, Mộ Bắc Ngật nhìn điện thoại, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, cuối cùng rời khỏi bệnh viện!

Ngược lại, bầu không khí lại dần dần trở nên sôi nổi, thoải mái.

Sau khi Cố Tiểu Mạch ổn định được tâm trạng, sau đó thì ngồi ở bên cạnh giường, lười nhác xem điện thoại, bất chợt, cô ấn vào một bài đăng.

Cách đặt tên cũng thật buồn cười, “Rất ăn ý với cô gái nhà giàu đã có gia đình, nghe nói cô ấy có thai đứa con của tôi rồi đi gả vào nhà giàu, giải đáp là gì?”

Cố Tiểu Mạch đã lâu không được thảnh thơi như vậy, khi nhìn thấy tiêu đề, chỉ vui mừng vì hiện tại bản thân lúc này không uống nước, nếu không nhất định sẽ phun hết ra mất.

Cô ấy xem bài đăng đó, trên đó còn đăng những bức ảnh của một câu lạc bộ, và cô thiên kim nhà giàu gặp gỡ ở trước quầy bar vào đêm đó.

“Cô ấy có vẻ ngoài trắng trẻo, sau khi tẩy đi lớp trang điểm thì vẫn còn rất đẹp, chúng tôi đã đến đây vài lần, nhưng bây giờ thì cô ấy lại không đến, còn gửi cho tôi một khoản phí giữ miệng, chúng tôi làm chuyện này thì cũng biết là sẽ dễ họp dễ tan, nhưng tôi lúc này lại luôn nhớ nhung đến cô ấy, thậm chí muốn chăm sóc thật tốt cho con của chúng tôi!”

Người đăng bài khẳng khái lên tiếng, bên dưới cũng có không ít bình luận.

“Người anh em, từ bỏ đi, nhà giàu đâu thể có thể tùy ý vào được đâu.”

“Hoặc đợi chờ 20 năm sau con bạn lớn lên thì vẫn có thể đến nhận họ hàng ruột thịt rồi để xem sắc mặt của những người trong gia đình giàu có đó sẽ thay đổi thế nào, chỉ nghĩ thôi mà cảm thấy mát lòng!”

Còn có không ít người xúi người trong câu chuyện hãy dũng cảm theo đuổi tình yên, ngộ nhỡ sẽ nhận được tình yêu của mình, đó cũng là một chuyện tốt!

Cố Tiểu Mạch kiên nhẫn kéo xuống dưới, kết quả lại nhìn thấy một bức ảnh chụp lại bông hoa tai.

Mặc dù lời của người đăng rất hài hước, “Đây là bông hoa tai cô ấy vô tình để lại, nó sáng lấp lánh. Ngày nào tôi cũng để trước đầu giường cùng nhau ngủ, tưởng tượng ra dáng vẻ cô ấy bên cạnh tôi và tôi thì đang ôm chặt cô ấy ngủ vậy.”

Nụ cười của Cố Tiểu Mạch dần tắt, chỉ vì hai chiếc hoa tai mang lại cho cô cảm giác quen thuộc.

Cố Lan Tâm là cô tiểu thư của nhà họ Cố, có vẻ là người hướng nội nhưng thực ra lại chú ý đến hình ảnh bên ngoài nhất, thứ cô ấy dùng đều là thứ tốt nhất, hận không thể đem tất cả vàng bạc đều gắn lên người mình.

Đôi mắt của Cố Tiểu Mạch hơi nheo lại, vô tình phóng to chiếc bông tai, trên đó quả nhiên có một chữ C, lẽ nào người phụ nữ mà chủ bài đăng nhắc đến là Cố Lan Tâm?

Cô không hề có đủ can đảm để phán đoán, nhưng tên của người đăng bài lại có một cái hình biểu cảm trái tim màu lam, hoàn toàn khiến Cố Tiểu Mạch không khỏi nghi ngờ.

Cố Tiểu Mạch tiếp tục xem bài đăng này rất lâu, lâu lâu người đó lại đăng ảnh trong câu lạc bộ đợi Cố Lan Tâm đến.

Hơ, thật nực cười!

Chẳng lẽ chị ta đã “ăn vụng chùi mép” ở bên người sau lưng Mộ Bắc Ngật?

Chờ đã, mang thai, lẽ nào đứa bé đó không phải con của Mộ Bắc Ngật!

Một loạt phỏng đoán táo bạo luẩn quẩn trong suy nghĩ của Cố Tiểu Mạch, cô ngây người hồi lâu, cho đến khi Nam Thần An từ ngoài bước vào, cô đều không nhận ra.

“Tiểu Mạch, em đang nghĩ gì vậy?”

Cố Tiểu Mạch bất chợt bừng tỉnh, trong tiềm thức tắt trang web, mím môi mỉm cười: “Không có gì đâu anh Nam, sao anh lại đến đây rồi.”

Nam Thần An thu lại sự lo lắng và u ám trong đôi mắt, “nghe nói hôm nay Nám Nám ở trường đã gặp chuyện.”

“Chú Nam, chú không cần lo lắng cho Nám Nám đâu ạ, có ông chú lợi hại ở đó thì cháu và Nấm nhỏ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Vậy sao?” Nam Thần An siết chặt ngón tay từng chút một, ánh mắt ánh lên một cảm giác không rõ ràng.

Cố Tiểu Mạch trái ngược lại không nhìn ra những ý tứ trong câu nói của Nam Thần An nên chỉ gật đầu: “Đúng thật là…Mộ Bắc Ngật đã giúp em.”

“Tiểu Mạch, anh nhớ em đã nói rằng phải tránh xa anh ta, em cũng biết chuyện lần trước của em và Nám Nám đâu thể không liên quan đến anh ta.” Nam Thần An luôn ngấm ngầm chịu đựng nhưng lại không thể kiềm chế được mà nói ra.

“Anh Nam, em có chừng mực, anh ta... không hề làm ra chuyện gì thật sự làm hại đến em!”

Một câu nói này khiến Nam Thần An cảm thấy sợ hãi, giống như hiểu ra điều gì đó, sau đó ánh mắt liền hướng về chiếc điện thoại mà Cố Tiểu Mạch đang nắm chặt trong tay, khi anh vừa đi đến gần thì cũng không thể nhìn được quá rõ ràng, nhưng cũng có thể nhớ được tiêu đề của bài đăng.

Trời đã khuya, Nam Thần An ngồi một mình trong phòng làm việc ở trong nhà, chăm chú nhìn vào trang web trước mặt.

Đứa con của Cố Lan Tâm không phải của Mộ Bắc Ngật? Vậy thì thật tồi tệ.

Các khớp ngón tay thon dài của Nam Thần An gõ trên bàn phím, lấy danh nghĩa của Cố Tiểu Mạch để gửi địa chỉ trang web cho Cố Lan Tâm, sau khi làm xong mọi chuyện, gương mặt của Nam Thần An lại hoàn toàn không có chút biểu cảm chột dạ hay áy náy nào, sau đó ánh mắt lại chuyển động về thị trường chứng khoáng ở bên cạnh, gương mặt lộ vẻ nguy hiểm.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời bắt đầu mọc.

Cố Tiểu Mạch đã lấy lại được cam đảm, sau khi đưa Ná Nám đến nhà trẻ thì mới lái xe đi đến công ty Mộ Thị.

Sau một thời gian dài vắng mặt lúc này Cố Tiểu Mạch đi vào trong công ty tráu ngược lại có cảm giác như đến một thế giới xa lạ.

Cô đi thẳng lên đến tầng cao nhất, tình cờ bắt gặp Dịch Bách, rất hiển nhiên khi Dịch Bách nhìn thấy cô cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.