Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 187: Chương 187: Tỏ rõ tâm ý




“Cố Tiểu Mạch… sao cô lại, sao cô lại ở đây!” Dịch Bách mở to mắt, không dám tin mà liên tục dụi mắt, nghi ngờ người trước mặt có đúng thật là Cố Tiểu Mạch hay không?

Cố Tiểu Mạch với gương mặt bình tĩnh, “Hôm nay là thứ hai, tôi không nên đến để làm việc sao?”

“Ồ, tôi còn tưởng rằng anh sẽ không đến đây nữa. Hôm qua, sếp ở trong văn phòng suốt đêm cũng không chịu nghỉ ngơi, vết thương ở chân đến hiện tại vẫn chưa được bôi thuốc, tôi vốn định mua cho sếp một chút đồ ăn sáng nhưng lại bị sếp đuổi thẳng cổ ra ngoài, thật ra hiệu suất công ty sa sút là chuyện bình thường, nhưng hiện tại sếp đang chọc giận lão Mộ nên có một chút không nên cũng sẽ bị sếp tức giận dọa nạt, dù sao thì lòng sếp cũng đang khó chịu.”

Không biết là cố ý hay vô tình, tóm lại khi Dịch Bạch nói câu này, ánh mắt anh ta vô ý hay cố ý liếc nhìn Cố Tiểu Mạch như đang muốn xem xét phản ứng của cô vậy!

Cố Tiểu Mạch nghe thấy những lời đó, trong lòng thực sự có chút trững lại, sau đó thì sắc mặt cũng dần dần trùng xuống.

Đến giọng nói cũng có chút kỳ lạ, “Chân của anh ta.”

“Mặc dù hàng ngày sếp đều đi lại rất bình thường, nhưng vết bỏng lớn như vậy sao có thể không có chuyện gì được? Bác sĩ nói anh ấy bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất, vết sẹo chắc chắn sẽ theo anh ấy suốt đời.”

Những lời của Dịch Bách đã đụng đến nơi mềm yếu nhất trong trái tim của Cố Tiểu Mạch, trái tim của cô lại hơi nhói lên.

Có Tiểu Mạch cảm thấy sống mũi cay cay, sau đó bình tĩnh lại: “Để tôi đi mua đồ ăn cho.”

Nhìn bóng lưng của Cố Tiểu Mạch đi khỏi, Dịch Bách gật đầu, Cố Tiểu Mạch đến đây rồi thì sếp sẽ vui vẻ hơn một chút đó nhỉ?

Khóe miệng nở nụ cười đắc thắng, anh ta đắc ý trở về văn phòng chuẩn bị báo cáo với sếp của mình, vừa bước chân vào văn phòng liền nhìn thấy sếp đang ngồi ở đó họp qua cuộc gọi video, “Nội dung hợp tác ban đầu đã được thảo luận xong xuôi, nhưng lại bị người nào đó chen ngang, tôi còn không biết công ty nào khác ở Kinh Đô này dám âm thầm đánh cắp nó?”

Mộ Bắc Ngật nổi giận đùng đùng, đập tay xuống bàn làm nó rung lắc đế nỗi chiếc cốc trên bàn cũng vì thể mà chuyển động.

Dịch Bách giật mình một nhịp, yên lặng chờ sếp họp xong.

Khoảng chừng mười phút sau, Mộ Bắc Ngật với sắc mặt lạnh lùng tắt điện thoại, ánh mắt như dao chuyển động liếc nhìn Dịch Bách đang đứng đó, “Đứng đó làm gì?”

“Thưa sếp, đến bây giờ mà anh vẫn chưa còn chưa ăn sáng.”

“Coi như lời nói của tôi như gió à?” Vẻ mặt Mộ Bắc Ngật lạnh lùng đến đáng sợ, dường như không khí lay động bỗng chốc dừng lại vậy.

Dịch Bách im như thóc, đến thở cũng không dám thở quá mạnh, rón rén lui ra ngoài.

Mộ Bắc Ngật lúc này mới chống tay đứng dậy, ai biết được khi anh vừa đứng dậy thì một cơn đau thấu tim từ chân phải truyền đến, nhất thời, Mộ Bắc Ngật lại không thể duỗi thẳng chân được!

Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, những đường gân xanh trên trán cũng nổi lên, nhưng Mộ Bắc Ngật lại chỉ có thể cố chấp mà kiên trì, từ nhỏ đến lớn anh đều phải tự mình độc lập, tự mình gánh chịu mà tiến về phía trước.

Nếu lần này Mộ Thị xảy ra chuyện gì, lão Mộ nhất định sẽ sống chết mà dọa nạt Mộ Bắc Ngật.

Anh trầm giọng chửi bới một tiếng,, vẻ mặt khó coi gắng gượng đứng dậy, khập khiễng đi về phía ghế sô pha, còn Cố Tiểu Mạch vừa đi tới cửa văn phòng đã nhìn thấy cảnh này.

Trong khoảnh khắc Cố Tiểu Mach nắm chặt chiếc chiếc túi đựng đồ ăn sáng bỗng cứng đơ lại, trái tim của cô lại một lần nữa chuyển động, đôi mắt cũng cảm thấy có chút xay xè.

Mộ Bắc Ngật thả người trên sô pha, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ánh mắt hướng về lọ thuốc trên bàn hồi lâu, có chút thất thần.

Chỉ đến khi Cố Tiểu Mạch từ bên ngoài bước vào, Mộ Bắc Ngật nghe thấy động tĩnh và nghĩ đó là Dịch Bách thì đã lập tức hét lên: “Dịch Bách, muốn bị đuổi việc phải không?”

“Tự động đi vào văn phòng của sếp thì sẽ bị đuổi việc sao?” Cố Tiểu Mạch đứng đó nhẹ giọng hỏi.

Mộ Bắc Ngật lập tức kinh ngạc nhìn sang, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc và bất ngờ, không ngờ rằng Cố Tiểu Mạch thật sự sẽ xuất hiện ở đây.

Anh cả đêm không ngủ, hai mắt hiện rõ những đường máu đỏ, đáy mắt cũng có chút đường màu xanh do thức đêm, cả người tỏ rõ sự mệt mỏi.

Cố Tiểu Mạch trong chốc lát có chút sững sờ và đau lòng, lững thững đi tới: “Thức khuya, bỏ bữa sáng, không bôi thuốc, giám độc Mộ muốn tự hành hạ bản thân mình như vậy sao?”

Được nghe cô nói vậy, sự ngạc nhiên và bất ngờ vẫn lóe lên trong mắt Mộ Bắc Ngật, anh không thể tin.

Anh đã sững sờ một lúc, nhưng Cố Tiểu Mạch ngược lại còn bị phản ứng của anh làm chó có chút buồn cười.

Mộ Bắc Ngật nhìn thấy rõ nụ cười từ khóe miệng Cố Tiểu Mạch, là nụ cười thật sự, anh ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào cô một lúc, “Cười rồi.”

“Hả?” Cố Tiểu Mạch nheo mặt và nghiêm nghị nhìn anh.

Kể từ khi cô ấy đến, tất cả sự cáu kỉnh và buồn tẻ trong đầu anh đã biến mất, một số đã được chữa lành bằng nụ cười rạng rỡ của cô.

“Cố Tiểu Mạch, thừa nhận rằng em đang lo lắng cho anh đi chứ!” Tư thế của Mộ Bắc Ngật thanh cao, anh nói một cách thư thái và thản nhiên, trong ánh mắt còn ẩn giấu nụ cười.

Sắc mặt của cô vừa có chút biến đổi mà anh lại làm cho tắt ngấm rồi.

Cô nghiêm mặt mở hộp cơm ra, “Mau ăn sáng đi, nếu không thân thể chống đỡ nổi, tôi cũng sẽ không đút anh ăn đâu!”

Cô đoán trước được nên đã chặn Mộ Bắc Ngật mở lời từ trước, hơ, giống như là đang đi guốc trong bụng anh vậy, cái gì cũng đều biết cả.

Mộ Bắc Ngật lại hiếm khi không phản bác, nhưng anh vẫn nhớ rằng anh còn hai cơ hội.

Anh cầm hộp cơm lên, đơn giản ăn vài miếng, nhưng lại cảm thấy không muốn ăn nên đành đặt lại lên bàn.

Cố Tiểu Mạch không ép anh, mà chuẩn bị hỏi anh rằng anh cần cô làm những việc gì.

Mộ Bắc Ngật lại mở lời trước, “Cố Tiểu Mạch, còn nhớ tôi còn hai lần có hội không?”

“Hả?” Cố Tiểu Mạch bắt gặp ánh mắt rực lửa của anh ta thì liền có một dự cảm không lành liên tục xuất hiện.

Quả nhiên!

Nụ cười đắc thắng của Mộ Bắc Ngật không hề tốt một chút nào, “Nếu đã lo lắng cho anh như vậy, bây giờ đi ngủ cùng anh, đây là công việc của ngày hôm nay.”

Mượn việc công để làm việc riêng? Cố Tiểu Mạch giống như một con cừu non bị chờ để giết thịt, hoặc là bị Mộ Bắc Ngật bắt ép trèo lên trên cột, xem hai yêu cầu này cái nào quá đáng hơn!

Gần như trong một khoảnh khắc, Cố Tiểu Mạch liền bật dậy khỏi chiếc khế sô pha, nghiêm túc nói: “Giám đốc Mộ, tôi bán sức chứ không bán thân, huống hồ lại đang ở trong công ty.”

“Ý của cô là không ở trong công ty thì có thể sao?” Mộ Bắc Ngật vắt chéo đôi chân dài, thư thả ngồi phía sau, liếc mắt nhìn bóng lưng của Cố Tiểu mạch, sau đó thì ma mãnh nói.

Cố Tiểu Mạch hít một hơi thật sâu, bây giờ cô có hối hận thì còn kịp không?

Nhưng Mộ Bắc Ngật đã đứng lên trước cô một bước, khi anh đứng bên cạnh Cố Tiểu Mạch, lông mày của anh hơi nhếch lên, dường như cơn đau ở chân lại trở nên rõ ràng và dữ dội hơn, khiến anh có chút khó chịu!

Và Cố Tiểu Mạch thì đã nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không ổn ở anh, và di chuyển ánh mắt của mình xuống dưới trong tiềm thức.

Chiếc quần âu ôm chặt lấy chân của Mộ Bắc Ngật, nhưng lại có chút đau đớn và run rẩy.

Cố Tiểu Mạch lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc nói: Anh nhất định phải thoa thuốc!”

“Em thoa cho anh, nếu không thì anh sẽ không thoa.” Vẻ mặt Mộ Bắc Ngật mặt không thay đổi, kéo Cố Tiểu Mạch đến gần, họa bút thành văn, vô cùng thành thạo.

Bởi vì hai người tiếp xúc quá gần, nên khi Mộ Bắc Ngật nói, hơi thở ấm áp phảng phất trước mặt Cố Tiểu mạch, hơn nữa giọng nói của anh rất mềm mại thấy, đôi mắt lấp lánh ánh sao.

Hôm nay anh bắt được cô nên sẽ không để cô nổi loạn chống lại anh và cả thái độ của cô đối với anh cũng phải dịu đi, chỉ có như vậy anh mới tiếp tục tiến xa hơn nữa!

Cố Tiểu Mạch cắn chặt môi, vùng vẫy với khuôn mặt thanh tú và gầy gò, nhưng cuối cùng không cưỡng lại được, cô chuẩn bị mở môi...

Mộ Bắc Ngật lại lầm tưởng cô sẽ phản bác, trước khi cô kịp nói thì anh đã chặn lời cô trước: “Cố Tiểu Mạch, anh không cho em cơ hội để từ chối, em quên là em đã nợ tôi hai lần báo đáp rồi sao?”

Đôi mắt đen láy của anh nhìn cô chăm chú, không có chút ý tứ trêu đùa.

Cố Tiểu Mạch thở dài, sau đó thỏa hiệp: “Sau lần này, xóa bỏ toàn bộ!”

Dịch Bách đứng ngoài cửa thỉnh thoảng nhìn một chút động tĩnh bên trong, sau đó lại cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ ta, quả nhiên là Cố Tiểu Mạch có tác dụng, đều không bị anh đuổi ra ngoài!

Vào thời điểm đó, trong phòng chờ.

Không biết tại sao, lần này khi hai người đi vào, trong không khí luôn có một cảm giác khó xử mờ ám lan tràn, Cố Tiểu Mạch ngồi bên cạnh giường, hai chân khép lại, ngẩn ngơ.

Nhưng tâm trạng Mộ Bắc Ngật lại rất vui vẻ đứng đó cởi bỏ quần áo, bên trong anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối cùng chiếc quần tây khiến dáng vóc của anh vô cùng cao ráo.

Mộ Bắc Ngật chọn ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cố Tiểu Mạch, nói nhỏ: “Không phải muốn thoa thuốc cho anh sao?”

Anh điềm đạm nhắc nhở, đôi lông mày lại bất giác cau lại, Cố Tiểu Mạch dường như càng ngày càng trở nên đờ đẫn? Đôi mắt thông minh và xinh đẹp hai chiều ấy giờ giống như bị bao phủ bởi một thứ xám xịt, tối mày không chút ánh sác.

Trái tim của Mộ Bắc Ngật trở nên căng thẳng, nhưng anh rất quan tâm.

Cố Tiểu Mạch ngoan ngoãn đi tới, cầm lấy thuốc ở bên cạnh, nhẹ nhàng nhấc ống quần của Mu Beiyi lên, lộ ra vết sẹo và phần da đã bị hoại tử một chút.

Cố Tiểu Mạch nhắm mắt lại, không kìm được sự tức giận, bất lực nói: “Mộ Bắc Ngật, vết thương này của anh là muốn dày vò ai?”

“Gọi tên tôi rồi à!”

Mộ Bắc Ngật lại không để ý đến lời của cô mà điềm tĩnh nói.

“Cái gì?”

Ngay khi cô đưa mắt lên nhìn thì đã đụng phải đôi đồng tử đen nháy đầy sự lạnh lùng, chỉ nhìn thấy Mộ Bắc Ngật cong môi cười: “Không còn gọi tôi là giám đốc Mộ nữa à, Cố Tiểu Mạch, tôi không thể bù đắp cho những gì đã xảy ra trước đây, nhưng bây giờ hãy cho tôi một cơ hội để bù đắp, có được không?”

Thời cơ lúc này rất thích hợp, cực kỳ yên tĩnh, không có bất kỳ ai có thể làm phiền.

Mộ Bắc Ngật cứ như vậy nhìn vào đôi mắt của Cố Tiểu Mạch một cách chăm chú rồi chân thành nói, không chút giấu giếm tình yêu của mình, cố gắng đủ để Cố Tiểu Mạch có thể hiểu!

Cố Tiểu Mạch ánh mắt nóng rực này có chút thiêu đốt, trong tiềm thức muốn tránh né ánh mắt này, nhưng trái tim vẫn không ngừng đập thình thịch thình thịch trong lồng ngực.

Thừa nhận đi, cô chưa bao giờ khống chế được bản thân phải rời xa anh ấy.

Cố Tiểu Mạch vẫn tránh và nói: “Đừng nghĩ đến những chuyện phiền phức này nữa.”

“Liên quan đến em tôi đều không thấy phiền phức.” Mộ Bắc Ngật trực tiếp nói, làm cho Cố Tiểu Mạch có chút rung động!

Cố gắng chồng chất thành trì nhưng Thành phố vốn đã dưới sự công phá một chút của Mộ Bắc Ngật thì đã trở nên thất thủ, không thể giữa được, đến cả cơ hội phản kháng cũng không có, cứ như vậy mà xuyên thẳng vào trái tim.

Nhưng trong tim Cố Tiểu Mạch lại có một giọng nói không ngừng vang lên trong trái tim Cố Tiểu Mộ, nếu tôi muốn trả thù thì sao? Anh ta có chắc là anh ta không quan tâm đến Cố Lan Tâm?

Cô không dám theo đuổi hay thăm dò, Vì Mộ Bắc Ngật có chút tình cảm với Cố Lan Tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.