Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 167: Chương 167: Từ chức




Cố Tiểu Mạch chuẩn bị những lời cô sẽ phải nói, chuẩn bị tinh thần nhận nhiệm vụ mới.

Nhưng cô không ngờ, lúc đến chi nhánh của công ty thứ cô nhận được là nhưng lời phê bình và bàn luận.

Từ lúc bước vào chi nhánh của công ty, nhân viên nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, không phải Cố Tiểu Mạch không nhận ra, chỉ là cô không quan tâm mà thôi.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cô câm cô điếc.

“Trước đây tại sao chúng ta không phát hiện ra cô ta lại biết quyến rũ người như thế nhỉ, vốn còn cho rằng cô ta một mình nuôi con rất khổ, bây giờ lại cướp đàn ông với chị gái của mình, lúc trước có scandal, tôi ngạc nhiên kinh khủng luôn, không ngờ là người của công ty mình.”

“Còn ảnh hưởng đến hình ảnh của công ty, cô Cố không hài lòng với thiết kế của công ty chúng ta, khiếu nại vài lần rồi vậy mà cô ta vẫn có thể bình tĩnh đến công ty như không có chuyện gì, mặt dày thật đấy!”

“Đừng nói nữa, cô ta trước giờ đều xảo quyệt, cẩn thận cô ta lại quyến rũ người yêu cô thì không hay đâu.”

Những lời này đều lọt vào tai cô không sót một chữ, cô nắm chặt tay, mím môi nhưng không cãi nhau với bọn họ, cũng chỉ là những lời xuyên tạc sau lưng mà thôi.

Cố Tiểu Mạch điều chỉnh cảm xúc của mình coi như không có chuyện gì xảy ra đi đến phòng Giám đốc.

Bên trong không chỉ có Giám đốc, còn có một ông lớn đầu to tai to, Cố Tiểu Mạch lướt qua ông ta đi đến chỗ Giám đốc: “Giám đốc.”

Cô không ngờ sẽ nhận được tiếng gào thét giận dữ của giám đốc, giám đốc phẫn nộ đập tờ báo cáo xuống bàn, “Cố Tiểu Mạch, cô làm tôi quá thất vọng!”

Cố Tiểu Mạch chau mày, lời này cô đã nghe không dưới 10 lần, cô đáp: “Giám đốc, tôi đã làm gì để anh thất vọng rồi?”

“Tôi giao nhiệm vụ của Mộ Thị cho cô, cô hoàn thành như thế này sao? Cô Cố đã khiếu nại cô rất nhiều lần mà cô coi gió thổi qua tai à? Người ta là khách hàng, khách hàng là thượng đế, cô có hiểu không, bây giờ cô làm hỏng hết việc rồi, cô nên làm gì đây?”

“Khiếu nại một cách vô duyên vô cớ, khiếu nại một cách càn quấy tôi cũng cần phải quan tâm sao?”

Cố Tiểu Mạch bắt đầu từ bàn tay trắng, sau đó từ từ dựa vào thực lực của mình để đi lên, cô không nhận sự giúp đỡ của Nam Thần An, suốt mấy năm cô đều phải nhìn sắc mặt của Giám đốc, cô biết Giám đốc luôn đối xử không công bằng với mình, chẳng qua cũng chỉ là lúc mới xin vào làm việc cô không đồng ý ngủ với anh ta sao?

Hơ hơ, đôi mắt lạnh lùng hiện lên sự khinh bỉ, Giám đốc nổi giận: “Cố Tiểu Mạch, bây giờ cô to gan nhỉ, quyến rũ được Tổng giám đốc Mộ rồi liền bắt đầu không coi công ty ra gì?”

“Có thể nói chuyện tử tế không?” Cố Tiểu Mạch đứng yên tại chỗ, ánh mắt không vui chút nào, nhất thời khiến Giám đốc sững sờ.

Bây giờ dám ngang nhiên nói lại anh ta trước mặt mọi người?

Giám đốc liếc nhìn ông chủ đang ngồi trên ghế sofa, anh ta nhớ ra yêu cầu ông chủ vừa đưa ra, lúc này mới nhớ ra anh ta gọi Cố Tiểu Mạch đến là có việc quan trọng. Cố Tiểu Mạch không biết, cô nói từng câu từng chữ rất rõ ràng: “Giám đốc, hôm nay gọi tôi đến có nhiệm vụ gì?” . Truyện Việt Nam

“Cô làm hỏng hình ảnh của công ty, bây giờ Tổng giám đốc Khương chuẩn bị đầu tư một hạng mục của chúng ta, lần này cô nhất định phải biểu hiện cho tốt, mau ngồi xuống đây để Tổng giám đốc Khương nhìn xem nào.”

Cố Tiểu Mạch làm sao có thể không hiểu ý tứ trong câu nói của Giám đốc, tay cô nắm chặt, đỏ ửng.

Cô liếc nhìn Tổng giám đốc Khương đang ngồi trên ghế sofa, ông ta nhìn cô đầy ham muốn, giống như đang đợi con mồi rơi vào bẫy, đợi cô tự nhảy xuống hố.

“Biểu hiện cho tốt? Chi bằng Giám đốc hãy nói cho tôi biết tôi nên biểu hiện như thế nào? Hướng dẫn cho tôi xem một chút?” Cố Tiểu Mạch không giống với trước đây, cô lạnh lùng nói.

Giám đốc kinh ngạc, Cố Tiểu Mạch thật sự dám chống đối cấp trên rồi, chí ít thì trước đây cô còn giống như con thỏ con có thể khống chế!

Giám đốc tức giận đi đến trước mặt Cố Tiểu Mạch, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe thấy: “Đây là cơ hội cuối cùng để cô có thể ở lại công ty, nếu cô không nắm lấy thì tôi sẽ kệ cô đấy!”

Ông chủ vừa đến đã bắt cô bán mạng vì công ty, Cố Tiểu Mạch đương nhiên sẽ không làm việc đó.

Đối mặt với Giám đốc, khóe miệng Cố Tiểu Mạch nhếch lên cười khinh khỉnh: “Giám đốc, sợ rằng anh phải tìm người khác rồi, tôi không định tiếp tục làm việc ở đây, bắt đầu từ bây giờ, tôi chính thức nghỉ việc!”

“Cố Tiểu Mạch cô!”

“Cô Cố, cô đừng tùy tiện chôn vùi cuộc sống của mình, tôi sẽ đối xử tốt với cô!” Tổng giám đốc Khương đứng lên, nhìn Cố Tiểu Mạch đầy ẩn ý.

Giám đốc cũng trừng mắt đe dọa cô, Cố Tiểu Mạch nói: “Làm sao? Tổng giám đốc Khương thích thiết kế của tôi hay là tôi? Sao ông không nói rõ ràng hơn một chút, là vì cảm thấy những suy nghĩ trong đầu bỉ ổi quá sao?”

“Vương Vĩ Minh, bây giờ tôi chính thức nghỉ việc, anh nhớ làm thủ tục!”

Giọng nói của Cố Tiểu Mạch lạnh lùng đến mức người ta không dám xem thường, sống lưng lạnh toát.

Nhưng dưới hai con mắt đang phẫn nộ, Cố Tiểu Mạch quay người đi ra khỏi phòng làm việc, sau lưng vang lên tiếng hét giận dữ của Giám đốc, “Cố Tiểu Mạch, cô sẽ hối hận đó!”

Cố Tiểu Mạch đúng là hối hận, hối hận vì không từ chức từ sớm, phí công cô nỗ lực bao nhiêu năm qua.

Cô đi giày cao gót, hiên ngang đi ra khỏi chi nhanh công ty, cảnh tượng vừa nãy trong phòng làm việc, gần như tất cả mọi người đều nghe thấy. Trước đây mỗi lần Giám đốc giới thiệu Tổng giám đốc Khương cho mọi người, ai dám từ chối chứ? Cũng chỉ có Cố Tiểu Mạch mới dám đối đầu mà thôi.

Cố Tiểu Mạch ra khỏi chi nhánh công ty mới cảm thấy thoải mái như trút được gánh nặng, mặc dù cô đã từ chức.

Cố Tiểu Mạch thở dài một tiếng, nhận được tin nhắn của Nam Thần An mới rời khỏi công ty.

Trong bệnh viện, Mộ Bắc Ngật nằm trên giường truyền nước, tối qua bị bỏ thuốc vào rượu cũng khiến anh bị ngộ độc thực phẩm, may mà Dịch Bách phát hiện kịp thời mới không có gì nguy hiểm.

Mộ Bắc Ngật ngủ rất lâu mới tỉnh lại, cổ họng khàn đặc, giọng nói cũng trở nên yếu đuối.

Sau khi tỉnh lại, kí ức tối hôm qua bỗng xuất hiện trong đầu anh.

Vốn còn có chút áy náy với Cố Lan Tâm những bây giờ chẳng còn gì nữa, cho dù ông Mộ có chèn ép như thế nào anh cũng nên chấm dứt quan hệ giữa hai người.

Mộ Bắc Ngật ngồi dậy, tay phải đang cắm kim tiêm truyền nước rất không thuận tiện, anh chửi một tiếng rồi thô lỗ rút kim tiêm ra.

Lúc này Mộ Bắc Ngật cho người khác cảm giác đừng lại gần, sắc mặt u ám khiến sống lưng người ta lạnh toát, anh đang mặc trên người bộ đồ bệnh nhân, nhưng hình ảnh Cố Tiểu Mạch không một lời chào từ biệt đã rời khỏi nhà cứ lởn vởn trong đầu Mộ Bắc Ngật.

Cuối cùng anh một mình đi ra khỏi phòng bệnh, lái xe đến chỗ ở của Nam Thần An, Dịch Bách chỉ đi lấy thuốc thôi mà lúc quay lại Tổng giám đốc Mộ đã không ở phòng bệnh nữa.

Cố Tiểu Mạch cầm đồ ăn đi về nhà của Nam Thần An, Nam Thần An đã làm xong hết mọi việc, chuẩn bị làm những món mà Cố Tiểu Mạch và Nám Nám thích ăn.

Cố Tiểu Mạch ngồi ở đó, Nam Thần An lo lắng nhìn cô rồi hỏi, “Tiểu Mạch, vết thương đã đỡ chưa?”

Trầm cảm sao?

Cố Tiểu Mạch vứt bỏ hết tất cả, không muốn nhắc đến, cô cười cho qua chuyện: “Đỡ hơn nhiều rồi ạ, anh Nam, anh không cần lo lắng đâu.”

“Buổi tối có còn gặp ác mộng không, anh cho người để tinh dầu thơm vào phòng em rồi.”

Sắc mặt Cố Tiểu Mạch vẫn rất điềm tĩnh, người khác không nhìn ra cô có sơ hở nào, cô cười ngốc nghếch giống như trước đây, đôi mắt đã mất hết sức sống.

Nam Thần An ở trong bếp bận rộn chuẩn bị bữa tối, Cố Tiểu Mạch không có tài nấu nướng, cô vào bếp giúp anh ta một tay nhưng cũng chỉ cản trở anh ta làm bữa tối, chuyện cô từ chức vẫn chưa nói cho Nam Thần An biết, lần đầu tiên Cố Tiểu Mạch cảm thấy cả người đều không có chút sức lực nào cả.

Hết bị nhà họ Mộ đến nhà họ Cố hành hạ, mặc dù cô rất tức giận nhưng thực lực của cô không thể nào phản kích lại được, miệng suốt ngày cảnh cáo những cũng chỉ biểu hiện của khoe sức khoe tài.

Làm sao Cố Tiểu Mạch có thể không biết, cô bước đến cửa sổ, ngắm nhìn ánh nắng mặt trời của buổi chiều.

Cổng nhà Nam Thần An bỗng xuất hiện một chiếc xe Rolls-Royce, nhờ đôi mắt và trí nhớ tốt nên Cố Tiểu Mạch vừa nhìn đã nhận ra đó là xe của Mộ Bắc Ngật!

Cố Tiểu Mạch sa sầm mặt mày, cô nhíu mày không vui, điện thoại trong túi áo bỗng đổ chuông.

Cố Tiểu Mạch lấy điện thoại ra xem, Mộ Bắc Ngật.

Cô không quan tâm, qua chuyện tối qua, cô nên tỉnh giấc mộng rồi, không phải sao?

Mộ Bắc Ngật ngồi ở trong xe, đôi mắt đen ngòm nhìn chằm chằm biệt thự của Nam Thần An, Cố Tiểu Mạch không nghe máy, anh liên tục gọi, gọi đến khi Cố Tiểu Mạch nghe thì thôi!

Đến Nam Thần An cũng hết sực ngạc nhiên, anh ta hỏi: “Tiểu Mạch, sao ngây người ra đó thế? Đến chuông điện thoại cũng không nghe thấy sao?”

Nam Thần An bước đến, anh ta nhận lấy điện thoại trong tay Cố Tiểu Mạch, lúc nhìn thấy tên hiện thị trên màn hình, anh ta sững sờ, ánh mắt u ám.

Nam Thần An điềm tĩnh nói: “Hay là anh đi xử lý giúp em?”

Một câu nói đã khiến Cố Tiểu Mạch hoàn hồn, cô từ chối: “Không cần đâu, em cũng không đi ra ngoài.”

“Thế à? Xem ra Tiểu Mạch đã quyết định rồi.” Lúc nói lời này đến Nam Thần An cũng không biết anh ta vui như thế nào.

Cố Tiểu Mạch hít một hơi lạnh, cô không cho mình nhìn ra ngoài cửa sổ nữa, quyết định đi vào giúp Nam Thần An một tay, chuẩn bị đồ ăn.

Cho đến lúc gần đến giờ đón Nám Nám, Cố Tiểu Mạch mới sửa soạn đi ra ngoài đón Nám Nám.

Cố Tiểu Mạch ra khỏi biệt thự của Nam Thần An, trong tay cầm chìa khóa xe của Nam Thần An, còn chưa đi đến xe, chiếc Rolls-Royce bỗng nhiên khởi động máy rồi lao đến chỗ cô.

Cố Tiểu Mạch ngỡ ngàng, Mộ Bắc Ngật không biết đã đợi ở trong xe bao lâu, khuôn mặt vô cùng u ám.

Kính xe hạ xuống Cố Tiểu Mạch mới phát hiện anh đang mặc bộ đồ bệnh nhân, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên, sau đó lập tức giấu nhẹm.

Mặc dù biểu cảm của Cố Tiểu Mạch chỉ hiện lên có một vài giây nhưng vẫn bị Mộ Bắc Ngật nhìn thấy.

“Cố Tiểu Mạch, tại sao không nói một lời đã đi?”

“Tổng giám đốc Mộ sắp kết hôn rồi, tôi và Nám Nám ở nhà của Tổng giám đốc Mộ không thích hợp cho lắm, cũng không cần phải ở đó.” Cố Tiểu Mạch cười, nới rộng khoảng cách giữa hai người.

“Tối qua tôi…”

“Tổng giám đốc Mộ không cần phải nói với tôi chuyện của anh và Cố Lan Tâm, tôi không phải là tri kỉ, không phải là người lắng nghe những buồn phiền của Tổng giám đốc Mộ đâu đúng không? Làm phiền Tổng giám đốc Mộ đứng ra, tôi cần đi lái xe đi có việc.” Cố Tiểu Mạch nói rất tự nhiên, còn sắc mặt Mộ Bắc Ngật càng ngày càng tối sầm.

Mộ Bắc Ngật bỗng nhiên mở cửa xe, chặn đường Cố Tiểu Mạch ngay trước mặt cô, Cố Tiểu Mạch không thể nào điềm tĩnh được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.