Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 166: Chương 166: Gạo nấu thành cơm




Cố Lan Tâm vừa mở cửa đã nhìn xung quanh tìm kiếm Mộ Bắc Ngật, cũng nhờ ở bên nhau mấy năm nên Cố Lan Tâm vừa nhìn đã thấy Mộ Bắc Ngật, ánh mắt cô không rời khỏi người Mộ Bắc Ngật.

Nhưng cậu chủ nhà giàu bắt đầu reo hò, lúc cái người hòa mình vào trong đám đông nhìn thấy Cố Lan Tâm, mặt anh ta tối sầm, từ từ trở nên u ám, giống như Cố Lan Tâm đã làm hỏng việc tốt của anh ta.

Tiếng reo hò của bọn họ đã làm phiền đến Mộ Bắc Ngật, cơ thể càng lúc càng nóng ran, anh ngước mắt sau đó ngây người.

Người đang đứng ở cửa… là Cố Tiểu Mạch sao?

Cố Lan Tâm hơi cúi đầu, không nhìn rõ mặt nhưng cách trang điểm và đầu tóc khá giống, Mộ Bắc Ngật vui sướng trong lòng, anh đứng lên sải bước đi đến chỗ Cố Lan Tâm như thể xung quanh anh không có người.

Bên tai đều là tiếng của reo hò của mọi người: “Tổng giám đốc Mộ quả nhiên nhìn thấy người trong lòng lập tức có phản ứng.”

“Tổng giám đốc Mộ, không mời vào ngồi với chúng ta một lát sao?”

Mộ Bắc Ngật có chút hoa mắt chóng mặt, nhưng sau đó anh nhớ ra, nhưng cậu chủ nhà giàu này thích nhất chính là những bữa tiệc rượu này, vì uống xong có thể tìm một người phụ nữ lên giường.

Không có thuốc thì sự hứng thú giảm đi rất nhiều!

Phản ứng kỳ lạ trên người Mộ Bắc Ngật càng ngày càng rõ ràng, anh cúi đầu, đầu óc choáng váng, giống như máu đang dồn lên não.

Giọng nói dịu dàng của Cố Lan Tâm truyền đến tai Mộ Bắc Ngật, giọng nói giống hệt với Cố Tiểu Mạch: “Bắc Ngật.”

Mộ Bắc Ngật chửi một tiếng, sau đó quay người nói với mọi người: “Bữa rượu hôm nay tôi mời, mọi người uống thoải mái nhé.”

Nói xong, Mộ Bắc Ngật không chút chậm trễ kéo tay Cố Lan Tâm ra ngoài.

Bàn tay Mộ Bắc Ngật nóng ran đến đáng sợ, Cố Lan Tâm cảm thấy da mình như bị bỏng nhưng đồng thời cũng rất kinh ngạc vì Mộ Bắc Ngật chủ động kéo cô ta đi.

Ánh mắt Cố Lan Tâm hiện lên sự vui mừng, cơ thể Mộ Bắc Ngật nóng rực, anh bỗng nhiên ép Cố Lan Tâm vào tường.

Giọng nói dỗ dành: “Cố Tiểu Mạch, không giận tôi nữa?”

Cơ thể Cố Lan Tâm chợt cứng đờ, trong lòng cô ta chỉ có đố kỵ và không cam tâm, tại sao lại như thế này?

Vì cô ta học theo cách ăn mặc của Cố Tiểu Mạch nên mới khiến Mộ Bắc Ngật nhận nhầm, lòng bàn tay nóng ran không khó để Cố Lan Tâm nhận ra anh có khả năng đã bị bỏ thuốc.

Cố Lan Tâm nhẹ nhàng lên tiếng trả lời: “Em không giận nữa, Bắc Ngật.”

“Thật sao?” Mộ Bắc Ngật ngạc nhiên, sau đó hai chiếc má lúm lún sâu xuống, anh cười. “Không giận nữa thì ôm tôi.”

Lý trí dần dần bị nuốt chửng, có lẽ vì biết người trước mặt là Cố Tiểu Mạch nên Mộ Bắc Ngật mới không có chút cảnh giác, giang tay ra ôm Cố Lan Tâm vào lòng.

Cố Lan Tâm bất ngờ được kéo vào lòng, ánh mắt hạnh phúc, cô ta từ từ đưa tay ôm eo anh, ở nơi anh không nhìn thấy, Cố Lan Tâm tức giận đến run cả người, trong mắt cô ta đều là đố kỵ.

Cô ta ở bên Mộ Bắc Ngật năm năm nhưng chưa bao giờ có được sự dịu dàng của Mộ Bắc Ngật!

Không phải là Mộ Bắc Ngật không dịu dàng với cô mà là giữa họ như có một lớp giấy ngăn cách, mặc dù trên danh nghĩa bọn họ là người yêu của nhau nhưng chẳng hề thân mật như những cặp đôi khác, anh lúc nào cũng tôn trọng cô ta, chứ đừng nói anh sẽ nói ra những lời ngốc nghếch và trẻ con như thế này.

“Cô ơi, phía trước là phòng 1002 rồi ạ.” Nhân viên bảo vệ đưa Cố Tiểu Mạch bước về, cậu ta chỉ về phía trước, sau đó quay người đi.

Cố Tiểu Mạch vốn định đi đến những cô bỗng dừng bước.

Cô ngạc nhiên vì mình không còn cảm thấy chua xót như trước đây, cô điềm tĩnh nhìn hai người ôm nhau phía trước, Cố Lan Tâm nằm trong vòng tay của Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật nhìn Cố Lan Tâm với ánh mắt cưng chiều tràn ngập tình yêu, sau đó hôn lên tóc Cố Lan Tâm.

Chân tay Cố Tiểu Mạch lạnh như băng, hơ hơ, đây chẳng phải là kết quả cô muốn nhìn thấy sao?

Cố Tiểu Mạch cúi đầu nhìn điện thoại, những tin nhắn đó tuy rằng được gửi đến từ số lạ nhưng ngoài Cố Lan Tâm ra thì còn có ai làm ra những điều như thế này chứ? Thật là nực cười!

Cô cười một tiếng, sau đó quay người rời đi, cô không hề có ý định phá hoại thế giới riêng của hai người họ.

Cơ thể Mộ Bắc Ngật đầu tiên là bị kích thích sau đó từ từ bình tĩnh lại, mặc dù nhận nhầm người nhưng cơ thể Mộ Bắc Ngật rất thành thật, không có phản ứng gì với Cố Lan Tâm.

Đầu anh choáng váng, Cố Lan Tâm khó khăn dìu Mộ Bắc Ngật đi lên phòng tổng thống trên tầng cao nhất, cô ta vừa đặt Mộ Bắc Ngật xuống giường thì cửa phòng xuất hiện một bóng dáng quên thuộc.

Cố Lan Tâm ngoái đầu lại nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi, mắt không ngừng nhìn sang hai bên, có chút lo lắng: “Tại sao anh lại ở đây?”

“Cô Cố, tôi cũng không ngờ sẽ gặp được cô ở đây đó!”

Lúc Cố Lan Tâm quá đau lòng, cô ta đến quán bar uống rượu sau đó tình một đêm với người đàn ông trước mặt, xong việc cô ta lấy 50 vạn để chặn miệng hắn lại, nhưng đêm đó hai người rất vui vẻ!

Người đàn ông biết rõ chỗ nhạy cảm của cô ta, hắn nhấc chân bước vào, đóng cửa lại sau đó đi về phía Cố Lan Tâm.

Hắn nghiêng người đến sát tai Cố Lan Tâm, cắn nhẹ vào vành tai cô ta, quả nhiên, cả người Cố Lan Tâm run cầm cập.

“Cô Cố, đêm đó chẳng phải chúng ta đã rất vui vẻ sao?”

“Tôi không phải đã nói anh ngậm miệng lại sao?” Cố Lan Tâm lo lắng, cô ta run cầm cập nhưng người đàn ông đó đã khiến người cô ta nóng ran, dục vọng trào dâng.

“Nhìn này cục cưng, em có phản ứng rồi đó, em chắc chắn người đàn ông trước mặt có thể khiến em hài lòng, hay là để anh nhé.”

Cố Lan Tâm nắm chặt tay, cúi đầu nhìn Mộ Bắc Ngật, Mộ Bắc Ngật nhắm mắt, bị bỏ thuốc nhưng lại không muốn làm gì với cô, đến chút phản ứng còn không có!

Nhưng bây giờ, thời cơ thích hợp.

Cố Lan Tâm quay người nhìn người đàn ông kia, “Chỉ một lần, xong việc thì đi đi, anh ta bị bỏ thuốc rồi, sẽ không tỉnh lại!”

Hai mắt Cố Lan Tâm đỏ ửng, người đàn ông nóng như lửa, ôm Cố Lan Tâm hôn liên tiếp lên mặt cô ta.

Hai người rất phối hợp với nhau, hơn nữa người đàn ông này còn khiến Cố Lan Tâm lên đỉnh, một lần của hắn đến tận nửa đêm.

Cả căn phòng hỗn loạn, Cố Lan Tâm ở trong phòng khách sạn, mặc dù bên cạnh có Mộ Bắc Ngật nhưng cô ta lại cùng người đàn ông khác làm chuyện xấu hổ này, hơn nữa, người cô ta muốn những lại không có được!

Trong phòng tắm, Cố Lan Tâm chỉ có thể coi mặt người đàn ông kia là mặt của Mộ Bắc Ngật trong lòng mới cảm thấy được an ủi.

Một đêm hỗn loạn.

Sáng ngày hôm sau, Cố Lan Tâm không mặc quần áo nằm ngủ ở bên cạnh Mộ Bắc Ngật, áo sơ mi của Mộ Bắc Ngật nhăn nhúm, lúc tỉnh lại Mộ Bắc Ngật đầu đau như búa bổ, anh không lo lắng cho lắm vì tối qua Cố Tiểu Mạch đến tìm anh rồi.

Cảnh đẹp không được bao lâu, hiện thực lập tức dội một chậu nước lạnh lên đầu Mộ Bắc Ngật!

Anh lập tức xuống giường, nhìn đống hỗn độn xung quanh phòng chẳng khác nào chứng minh đêm qua là một đêm quyết liệt, còn người nằm trên giường là Cố Lan Tâm!

Sắc mặt Mộ Bắc Ngật lập tức tối sầm, hôm qua anh lại bị bỏ thuốc một lần nữa!

Đáng chết!

Mộ Bắc Ngật nắm chặt hai tay, lúc này, Cố Lan Tâm cũng tỉnh lại, cô ta nhìn Mộ Bắc Ngật sau đó ngồi dậy, trên vai có những vết hôn mờ ám.

Mặt cô ta còn đỏ đỏ, ngại ngùng nói: “Bắc Ngật, tối qua chúng ta…”

“Cố Lan Tâm, tối qua là em đến tìm anh?”

Nghe thấy Mộ Bắc Ngật lạnh lùng lên tiếng chất vấn, bàn tay đặt trong chăn bỗng nắm chặt nhưng mặt vẫn e thẹn: “Bắc Ngật anh uống say rồi, em nghĩ chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, trước lễ cưới làm việc này cũng không có vấn đề gì mà Bắc Ngật.”

“Anh bị bỏ thuốc rồi.” Mộ Bắc Ngật càng nghe càng thấy khiếp sợ, sắc mặt vô cùng khó coi.

Một câu nói khiến mặt Cố Lan Tâm tái mét: “Bắc Ngật, anh có ý gì?”

“Rất rõ ràng, anh không có ý định kết hôn, một tháng sau hôn lễ cũng sẽ không được tổ chức, Cố Lan Tâm, có thể bù đắp anh sẽ bù đắp, chuyện tối hôm qua tốt nhất em hãy ngậm miệng lại.”

Cố Lan Tâm khóc lóc sụt sịt, cô ta lập tức bước xuống giường, trên người không có một mảnh vải.

Mộ Bắc Ngật trực tiếp quay người đi ra ngoài, không chút lưu tình đóng cửa lại, Cố Lan Tâm không cam tâm đứng ở trong phòng gào thét.

Lúc Mộ Bắc Ngật bước ra khỏi phòng, sắc mặt anh vô cùng lạnh lùng, lạnh đến đáng sợ.

Anh tức giận nới lỏng cà vạt, tối qua, tại sao lại là Cố Lan Tâm?

Đôi mắt từ từ tối đi, Mộ Bắc Ngật cúi đầu ngửi mùi hương trên người mình, trên người vẫn còn mùi dầu gội đầu mà Cố Lan Tâm thích dùng, anh lên xe lao về nhà, tốc độ nhanh nhất có thể.

Nhưng lúc Mộ Bắc Ngật về nhà, trong nhà đã không còn bóng dáng của Cố Tiểu Mạch và Nám Nám.

Sắc mặt Mộ Bắc Ngật vô cùng khó coi, bởi vì quá lo lắng nên mặt anh bỗng trắng bệch, nhất thời chạm đến vết thương.

Mộ Bắc Ngật lao đến mở cửa phòng ngủ, đôi mắt rực lửa, cảm giác bất lực trào dâng.

Mộ Bắc Ngật chỉ cảm thấy máu đang dồn lên não mình, toàn thân mềm nhũn, anh ngã xuống đất.

Cho đến khi Dịch Bách đến nhà mới phát hiện ra Mộ Bắc Ngật, cậu lập tức đưa Mộ Bắc Ngật đến bệnh viện.

Ở một nơi khác, Cố Tiểu Mạch đưa Nám Nám đến bệnh viện kiểm tra xong, cô vừa đi thì Dịch Bách đến, hai người không chạm mặt nhau.

“Nấm ơi, con đã nói rồi mà, con không sao nữa rồi.”

“Đi học nhớ phải chú ý đến sức khỏe của mình, biết chưa? Không được đi theo người lạ ngoài Mami và chú Nam.” Cố Tiểu Mạch lo lắng lên tiếng, sắc mặt nghiêm nghị.

Nám Nám tất nhiên sẽ không dám đùa giỡn với sức khỏe của mình, trên người con bé vẫn còn rất nhiều vết thương, Nám Nám sợ nhất chính là đau.

Con bé nhìn Cố Tiểu Mạch, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, con bé ấp a ấp úng: “Nấm ơi, sau này chúng ta thật sự sẽ không tiếp xúc với ông chú lợi hại nữa sao?”

Cố Tiểu Mạch nhìn Nám Nám với ánh mắt cảnh cáo, Nám Nám lập tức im lặng.

Sau khi đưa Nám Nám đến trường mẫu giáo, Cố Tiểu Mạch đi đến chi nhanh của công ty ở Kinh Đô, cô đã thiết kế xong váy cưới cho phu nhân của Mộ Thị, cô nên nhận công việc khác rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.