Giọng nói của Nam Thần An lạnh lùng vô cùng khiến thuộc hạ không dám phản kháng, sau khi nhìn xuyên qua ánh nhìn nhận ra được sự nguy hiểm trong ánh mắt của Nam Thần An thì chỉ có thể mím chặt môi, dồn sức kéo cần phanh tay, bất chợt chiếc xe đi về phía trước, với góc độc chuẩn xác để chạm vào phía sau xe của Mộ Bắc Ngật.
Mưa bên ngoài càng lớn thêm, sự kết hợp của gió và mưa, không khí yên tĩnh, âm thanh ma sát của các bánh xe trên mặt đất trở nên rõ mồn một.
Bất chợt, góc thân xe đã chạm qua phần đuôi của chiếc Roll-Royce, chỉ cần chạm sơ qua thôi thì chiếc xe không được điều khiển đã nhẹ nhàng phi thẳng về phía trước, người ngồi trong xe không còn chút ý thức nên cũng không có bất cứ cơ hội nào để có thể thoát ra được.
Chỉ có thể đi theo chiếc xe mà rơi thẳng xuống phía dưới và chìm xuống biển cả mênh mông!
Khi làm tất cả những việc này thì sắc mặt của Nam Thần An không có chút thay đổi, dường như tất cả đều không liên quan gì đến anh ta, càng không quan tâm đến sự sống chết của Mộ Bắc Ngật.
Hoặc có thể nói, anh ta càng hi vọng Mộ Bắc Ngật sẽ chết đi.
Những ngón tay đặt trên vô lăng của tên thuộc hạ kẽ run rẩy, Nam Thần An thì vỗ vào cái nơ trên cổ áo, nhìn GPS trên điện thoại, đôi môi kẽ động đậy, trầm tĩnh nói một tiếng: “Đi thôi!”
“Vâng…vâng, thưa sếp.”
Chiếc xe phóng nhanh như mũi tên rời đi, sau khi rời khỏi đường quốc lộ Hoàn Hải và hướng đến khu nhà nghèo.
Trận mưa này đặc biệt khác thường, căn phòng ở dưới tầng hầm không hề chắc chắn, lờ mờ có nước mưa bị chảy vào bên trong, kèm theo đó là tiếng sấm rền vang mạnh mẽ, bao phủ không gian càng thêm phần đáng sợ.
Nước mưa chảy róc rách từng giọt xuống mặt Cố Tiểu Mạch sau đó thì lăn xuống phía dưới, Cố Tiểu Mạch nằm bò trên nền đất, thịt và máu trên cơ thể trở nên mơ hồ, người không ra người, cô lại chậm rãi mở miệng, thều thào từng câu từng chữ: “Nám Nám.”
Thuộc hạ của lão Mộ dù thế nào thì cũng không ngờ đến nửa đêm rồi mà vẫn còn người bất chợt đuổi đến đây, nhất định là đến tìm họ rồi.
Tên thuộc hạ trong nháy mắt đã thu về trạng thái phòng bị, ánh mắt dè dặt nhìn về phía chiếc xe đang đỗ lại trước mặt, Nam Thần An chậm rãi bước xuống xe, bóng dáng cao lớn đứng ở trong cơn mưa, Nam Thần An hít một hơi thật sâu, không nói thêm bất cứ lời thừa thãi này mà lập tức lạnh lùng hét lớn: “Mở cửa cho tao!”
Thuộc hạ mà Nam Thần An đưa theo đều tràn đầy sức lực nên đã nhẹ nhàng xử lý hai tên canh giữ, tốc độc nhanh chóng vô cùng, đến mức không kịp báo cáo lại cho lão Mộ!
Cánh cửa đã bị thuộc hạ mở ra trong nháy mắt.
Cho dù trước khi Nam Thần An đến đây đã chuẩn bị rất kỹ càng, nhưng vẫn không thể ngờ rằng, khi nhìn thấy cảnh tượng này trái tim hắn ta chợt cảm thấy đau khổ giống như có hàng ngàn mũi tên đâm trúng, tim đậy nhanh vô cùng!
“Tiểu Mạch!” Nam Thần An gằn giọng hét lớn.
Sau đó thì hắn ta anh chóng nhấc những bước chân của mình, không quan tâm đến bản thân của mình nữa mà xông vào trong màn mưa, do nước mưa cứ từng giọt từng giọt rơi xuống làm ướt người nên Nam Thần An đã nhanh chóng đi vào bên trong phòng, trong không khí bao trùm mùi hôi thối, vùi máu tanh, mùi mốc meo,… Anh gần như có phần run rẩy ngồi xổm xuống, nhìn người trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ bé dường như lúc này đã không còn chút sự sống, nhắm chặt hai mắt, đợi đến khi Nam Thần An từ từ bế Cố Tiểu Mạch lên thì bức ảnh trong tay cô rơi xuống.
Chỉ nhìn liếc qua thì đồng tử của Nam Thần An liền giãn ra, anh ta thở ra một hơi lạnh.
Thuộc hạ đứng phía ngoài cửa nghe thấy tiếng gầm lớn đầy phẫn nộ truyền đến của Nam Thần An, “Bắt chúng lại cho tao! Tra hỏi xem Nám Nám đang ở đâu.”
Chỉ bị nhốt lại hai ngày mà Tiểu Mạch của anh đã bị hành hạ dày vò đến không ra hình người, Nam Thần An ôm chặt Cố Tiểu Mạch ở trong lòng, “Không sợ nữa nhé, Tiểu Mạch, chúng ta về nhà.”
Nam Thần An với đôi mắt ửng đỏ bế Cố Tiểu Mạch từng bước đi ra khỏi căn phòng dưới tầng hầm, tên thuộc hạ vội vàng chạy đến bên cạnh để che ô, nhưng trong khoảnh khắc hắn vẫn cảm thấy kinh hãi khi nhìn thấy những vết thương của Cố Tiểu Mạch.
Nam Thần An ghì giọng nguyền rủa, giọng nói lạnh lùng như băng, “Nghiêm khắc tra hỏi xem là ai đã chỉ đạo, Nám Nám hiện tại đang ở đâu, nếu tối nay không tra hỏi ra được thì lấy mạng của chúng nó ngay!”
Ngữ khí của anh ta không hề có chút là đang có ý nói đùa, thuộc hạ vội vàng đáp lại và đưa Nam Thần An bước vào trong xe.
Nam Thần An thậm chí còn không dám đụng chạm vào Cố Tiểu Mạch, mắt nhìn thân người chi chít vết thương, anh không biết cô có phải chịu những vết thương khác không, người phụ nữ nằm trong lòng anh ngủ rất bình thản nhưng đồng thời cũng khiến người ta đau xót vô cùng!
Đêm nay là một đêm không chút yên lòng.
Lão Mộ vừa tỉnh dậy sau giấc ngủ thì phát hiện hệ thống của mình đã bị lấy cắp, thậm chí ông ta cũng không kịp phẫn nộ mà đã nhận được tin dữ ngay lập tức.
Dịch Bách giống như mất đi sự kiểm soát xông vào trong nhà họ Mộ. khi thông báo tin dữ này cho lão Mộ biết thì cánh tay đang cầm cây ba-toong của lão Mộ đã suýt không còn vững, không, là cơ thể suýt thì ngã xuống dưới đất.
May mà lúc đó có người kịp thời đỡ lão ta nên mới không lộ ra dáng vẻ thảm hại.
“Lão Mộ, hôm nay ở dưới cầu Hoàn Hải đã phát hiện ra chiếc xe của giám đốc Mộ và cả giám đốc Mộ.”
Máu chảy không ngừng trên cơ thể của giám đốc Mộ, không biết anh ta làm cách nào để có thể thoát ra khỏi chiếc xe nhưng khi anh ta bị người khác phát hiện ra thì cơ thể đã trở nên lạnh toát và hơi thở thì ngắt quãng.
Cơ thể của Dịch Bách run bần bật, khi nhà họ Mộ rơi vào kinh sợ thì lão Mộ càng kinh sợ hơn, thông tin này đến quá nhanh đến mức không kịp để phòng tránh, suy nghĩ đầu tiên của lão Mộ là nếu giả sử Mộ Bắc Ngật thật sự đã chết thì Mộ Thị sẽ ra sao, có ai có thể quản lý được đây?
Mộ Thiếu Lãnh với IQ hạn hẹp kia chắc chắn là không thể đứng ra tiếp quản được Mộc Thị.
Lão Mộ chớp mắt, có chút hiền lành, miệng cũng trở nên lắp bắp: “Nhanh, cử toàn bộ Kinh Đô, không, từ bên nước ngoài cũng tìm cho tao một người bác sỹ chuyên môn đến đây để chữa trị, sao lại rơi xuống biển, mau điều tra—cho tao, giấu thông tin không để cho cánh báo chí biết, nói với bên người là giám đốc Mộ ở nhà ngừng kinh doanh.”
Lão Mộ gần như có vài chữ không đạt đến đúng ý nghĩa, hít đến vài luồng hơi mới có thể miễn cưỡng nói ra câu này.
Dịch Bách nặng trĩu gật đầu, “Vâng, lão Mộ, tôi lập tức đi làm ngay!”
Khi anh ta cuống cuồng rời khỏi đó thì đã không chú ý đến bà Mộ đứng ở phía xa đang cong khóe môi cười khẽ, thậm chí khóe mắt cũng đem theo nụ cười xảo quyệt.
Mộ Bắc Ngật được cứu vớt lên thì đã được đẩy vào phòng cấp cứu khẩn cấp ngay sau đó, Cố Lam Tâm nghe được tin thì đã quên đi mọi chuyện mà lao đến bệnh viện ngay tức khắc.
Cô nước mắt đầm đìa lao đến cửa phòng phẫu thuật, kiên quyết ở đó trông trừng Mộ Bắc Ngật.
Sao chỉ trong một đêm mà Mộ Bắc Ngật đã xảy ra chuyện kinh hoàng như thế này.
Dịch Bách bôn ba cả một đêm, anh ta thậm chí cũng đi cả vào trong khu người nghèo, nhưng lại bị muộn một bước, khi anh ta đến nơi thì đã không biết được là ai đã đưa Tiểu Mạch đi mất rồi, thứ sót lại trong căn phòng tầng hầm này chỉ có bức ảnh bị xé thành hai nửa của Cố Tiểu Mạch, Dịch Bánh âm thầm mang chúng trở về.
Nhưng thời khắc này, anh ta lại chỉ tựa lưng vào bức tường lạnh toát của bệnh viện và cảm thấy có phần bất lực!
Ai có thể biết được Cố Lan Tâm lại bất chợt mất đi khống chế mà lao về phía anh ta, hai tay cô nắm chặt lấy cổ áo anh ta, “Dịch Bách, tối qua giám độc Mộ đã đi làm gì rồi, tại sao lại xảy ra chuyện thế này, tại sao lại chỉ có một mình anh ấy lái xe, lúc đó anh đang ở đâu!”
Cố Lan Tâm mắc chứng cuồng loạn nên đã la hét rất lớn, hành lang vang vọng lại tiếng của cô.
Dịch Bách mím chặt môi, chuyện này không thể nói cho Cố Lan Tâm nên anh ta chỉ có thể thấp giọng nói xin lỗi: “Là tôi không chăm sóc thật tốt cho sếp.”
“Anh không chăm sóc tốt, anh có thể gánh vác nổi cái trách nhiệm này không?” Cố Lan Tâm khóc đến hai mắt sưng vù, sau đó từ từ buông tay khỏi cổ áo, dáng vẻ nản lòng hiện lên.
Cứ như vậy đến khi lão Mộ, bà Mộ cùng Mộ Thiếu Lãnh đi đến thì Cố Lan Tâm mới từ từ thu lại những phần trong hội chứng cuồng loạn của mình, hơn nữa còn khóc một cách rất yếu đuối như cành liễu trước gió, khiến ai nhìn cũng cảm thấy thương cảm, đặc biệt là Mộ Thiếu Lãnh, anh ta lộ ra ánh mắt dịu dàng đẹp đẽ.
“Ông Mộ ơi! Bắc Ngật có xảy ra chuyện gì thì cháu phải làm thế nào?”
Nghe thấy câu nói yếu đuối của Cố Lan Tâm, bà Mộ đứng bên cạnh không những lạnh lùng cười mà còn quay đầu nhìn lão Mộ, nói một cách tuần tự: “Ba à, Bắc Ngật lúc này bị thương, nếu xảy ra mệnh hệ gì thì Mộ Thị có phải cũng nên nhanh chóng tìm một người để thay thế không vì dẫu sao Mộ Thị cũng là mồ hôi xương máu cả đời của ba.”
Mộ Thiếu Lãnh nghe vậy thì lập tức đứng lên phía trước: “Ông nội, hay để con lên tiếp quản cho, ông đã nói Lâm Thị sớm hay muộn đều là của cháu mà.”
“Đây là lúc để nói chuyện này sao?” Lão Mộ nhìn thấy vậy thì liền trở nên phẫn nộ, lạnh lùng nói một câu.
Mộ Thiếu Lãnh có chút uất ức, “Ông nội, từ khi nào mà ông bắt đầu quan tâm đến Mộ Bắc Ngật vậy ạ?”
Ở bên kia tình hình lúc này không hoảng loạn giống bên này, tại biệt thự nhà họ Nam.
Nam Thần An biết nhà họ Mộ nhất định sẽ phát hiện ra Mộ Bắc Ngật, anh ta hoàn toàn không muốn đến bệnh viện để nhìn thấy cảnh này, huống hồ cả một đêm như vậy, Mộ Bắc Ngật chết hay sống thì phải đợi điều tra.
Anh ta tìm một vị bác sỹ chuyên môn rồi đưa Cố Tiểu Mạch đến đó, cả một đêm băng bó và thoa thuốc cho cô, khi anh nhìn thấy bác sỹ cởi bỏ quần áo trên người Cố Tiểu Mạch mặc dù dã tuân theo nguyên tắc không được phép nhìn cô nhưng vẫn đã nhìn thấy những vết thương ngoài da của cô và cảm thấy đau lòng vô cùng!
Anh ta nhìn thấy thì không thể không cảm thấy kinh sợ, càng đừng nhắc đến Cố Tiểu Mạch là một người phụ nữ gầy gò yếu đuối thì làm sao có thể chịu đựng nổi đây.
Anh nhíu lại đôi mắt, dần dần những hơi thở cũng tràn đầy sự nguy hiểm, khi Nam Thần An đứng ở bên cạnh cửa sổ thì không khí dày đặc một mùi hương thơm nức mũi, sộc vào mũi từ khắp nơi.
Cố Tiểu Mạch không thích mùi thuốc, nhưng mùi hương hoa thơm như vậy đã lấn áp đi mùi của nước truyền dịch, cô dần dần tỉnh lại, nhẹ nhàng cử động thân người, sau đó thì lại cảm thấy một cơn đau âm ỉ trong lòng.
Cố Tiểu Mạch suốt cả một đêm đều mơ thấy ác mộng, lúc này vừa mở đôi mắt thì đôi mắt quả hạnh vừa to vừa tròn đó cũng không có bất cứ cảm xúc nào, chỉ vô hồn nhìn lên trần nhà trên đỉnh đầu, rất lâu cũng không phát ra một tiếng nào.
Tay của cô đang được truyền dịch, đã bị truyền đến tê dại, là Nam Thần An bất chợt quay đầu thì mới phát hiện ra cô đã tỉnh.
Trong lòng vui vẻ vô cùng nhanh chóng bước về phía Cố Tiểu Mạch, “Tiểu Mạch, em tỉnh rồi.”
Từng bước chân luống cuống của anh đạp xuống sàn gỗ đã làm cho Cố Tiểu mạch bừng tỉnh và nhớ lại khung cảnh kinh hãi của hiện thực chiếm giữ lấy trái tim, đồng tử cô giãn ra, gương mặt cũng trở nên cau có.
Khi người đàn ông đụng vào cánh tay của Cố Tiểu Mạch thì cô đã bất chợt phản ứng rất quyết liệt, hận thù hất tay của người đàn ông đó ra, Nam Thần An chưa từng lường trước được tất cả nên đành đứng như trời trồng ở đó nhìn Cố Tiểu Mạch.
Nhìn thấy Cố Tiểu Mạch giống như là đang nhìn thấy quỷ vậy, cô ngồi bật dậy trên giường, sau đó thì cơ thể không ngừng lùi về phía sau, vì hành động dữ dội của cô đã làm cho chiếc kim truyền dịch bị chệch đi, kim bị chặn đã làm cho máu không ngừng chảy ra, rất nhanh đã nhuộm đỏ cả đường dây truyền dịch, Cố Tiểu Mạch đối với vấn đề này lại không có chút cảm giác.
Mà chỉ mở to đồng tử, gương mặt tràn đầy sự sợ hãi nhìn người đứng trước mặt không ngừng gào thét: “Đừng có qua đây, đừng qua đây, tôi sai rồi, đừng qua đây có được không!”
“Tiểu Mạch, em sao vậy, là anh Nam của em mà!” Gương mặt của Nam Thần An nhăn lại dường như muốn vỗ về động viên Cố Tiểu Mạch.
Anh từ từ cúi người về phía trước khiến cô càng thêm sợ hãi.