Vợ À, Đừng Nghĩ Trốn Thoát Anh

Chương 153: Chương 153: Dưỡng thương




Cố Tiểu Mạch kinh hãi nhìn người đàn ông đang không ngừng tiến sát lại mình, trong đêm tối cầm sợi dây xích kéo lê dưới nền đất để trói cô lại!

Cố Tiểu Mạch cúi đầu nhìn mắt cá chân đang được chiếu sáng của mình, trên đó toàn là vết hằn, mắt cả chân trái còn cảm nhận được sự đau đớn vô cùng, khi đó người đàn ông kia đã bóp chặt nó gần như muốn đếm từng đốt xương của cô vậy.

Nghĩ đến đó thì bên tai truyền đến âm thanh của tiếng dây xích bị kéo lê trên nền đất và cả tiếng bước chân của người đàn ông.

Cố Tiểu Mạch càng cố gắng hét thật lớn, thân người Nam Thần An vừa chạm vào thành giường thì Cố Tiểu Mạch bất chợt lùi về phía sau giống như là đang thấy ma vậy, đôi môi thì run rẩy nói: “Anh đừng qua đây!”

Đừng qua đây!

“Tiểu Mạch, đừng sợ!”

Cố Tiểu Mạch không ngừng lắc đầu, đôi tay bất lực nắm chặt lấy thảm trải giường, sau đó thì nhấc chiếc gối bên cạnh nên và đáp về phía Nam Thần An, thân người thì lùi ra đến mép giường.

Cố Tiểu Mạch vẫn không cảm nhận được điều này thì Nam Thần An liền nhẹ nhàng hô lên: “Tiểu Mạch, cẩn thận phía sau!”

“A!”

Nhưng Nam Thần An đã chậm một bước, Cố Tiểu Mạch không ngừng lùi ra sau nên thân người đã ngã ngửa và đập thẳng xuống đất.

Nhưng Cố Tiểu Mạch lại cảm thấy cái đau đớn này chỉ giống như là bị kiến đốt mà thôi, không đáng là gì, điều cô sợ nhất chính là con người phía trước đang không ngừng tiến sát về phía cô.

Chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân thôi là đã đủ để cô sợ hãi đến tột độ!

Cả thân người của Cố Tiểu Mạch đều co quắp lại, đôi mắt chuyển động xung quanh, dáng vẻ sợ hãi và bất lực, đến cả tinh thần cũng có phần hốt hoảng.

Chỉ trong chớp mắt sắc mặt của Nam Thần An đã trùng xuống, đôi mặt dần dần ngập tràn sự nguy hiểm, anh cố gắng nói với giọng dịu dàng đề an ủi Cố Tiểu Mạch, “Tiểu Mạch, em nhìn anh đi nào, anh là anh Nam đây, anh sẽ không làm hại đến em đâu.”

Cố Tiểu Mạch giống như là đang bị chôn vùi vào trong thế giới của bản thân mình vậy, cô đưa ra từ thế đề phòng với hai cánh tay ôm chặt lấy cơ thể của mình và lại một lần nữa cắn chặt môi, cứ như vậy đôi môi chị cô cắn đến nỗi chảy máu, trạng thái đề phòng này của cô khiến người khác căn bản là không thể tiến lại gần.

Nam Thần An khuyên giải một thời gian rất lâu nhưng cũng không có cách nào để Cố Tiểu Mạch có thể nghe được những lời anh ta nói, anh ta mím chặt môi, giống như là đang muốn đưa ra một quyết định vậy, giọng nói đầy sự thành khẩn: “Tiểu Mạch, em không nhớ ra anh, vậy em còn nhớ Nám Nám không?”

“Nó là con gái của em đấy.” Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Cố Tiểu Mạch bất chợt đưa mắt lên, rồi mở to đôi mắt tràn đầy hận thù nhìn Nam Thần An, tại sao hết lần này đến lần khác hại cô và Nám Nám.

Khung cảnh thảm hại của bức ảnh đó Cố Tiểu Mạch không muốn xem lại một lần nữa, Cố Tiểu Mạch bất chợt mắc chứng cuồng loạn đứng dậy và lao về phía Nam Thần An.

Nam Thần An sẽ không hại cô, dù Cố Tiểu Mạch có nắm chặt bàn tay, đấm từng cái vào vai vào ngực của anh, nhưng anh vẫn đứng yên đó như một hòn đá rồi nghe Cố Tiểu Mạch mắng chửi: “Tại sao phải làm hại con gái của tôi, tội của tôi thì để mình tôi gánh chịu, tôi sai rồi, là lỗi của tôi, có được không, cầu xin anh hãy tha cho con gái tôi, cầu xin anh!”

Cố Tiểu Mạch la hét thất thanh, hét đến khi khản cả giọng, những giọt lệ nơi hốc mắt không ngừng theo nhau rơi xuống, trạng thái của cô lúc này đã mất đi kiểm soát hoàn toàn.

Đôi mắt đẹp đẽ trước đây ngay lúc này vừa đỏ vừa sưng tấy, nước mắt cứ như một sợ dây, không có cách nào có thể khống chế lại được.

“Tôi cầu xin anh, tôi cầu xin anh có được không?” Trong miệng Cố Tiểu Mạch ngập tràn mùi máu tanh và tiếng hét của nước mắt. cô mở to đôi mắt nhìn Nam Thần An, chắp hai tay lại để cầu xin anh.

“Thứ anh cần, tôi sẽ đưa, tôi tình nguyện, có được không?”

Cố Tiểu Mạch vẫn cứ ở trong thế giới bóng đen của bản thân mình, cô cắn chặt môi khóc dữ dội, Nam Thần An bất chợt cảm thấy trái tim quặn thắt, so với sự đau đớn của Cố Tiểu Mạch thì hoàn toàn không hề kém hơn.

Cô là người con gái mà anh muốn dùng toàn bộ sức lực của mình để bảo vệ nhất, lúc nào lại bị người khác làm cho thương tích đầy mình như vậy.

Nam Thần An bất chợt giang hai tay ôm chặt Cố Tiểu Mạch vào trong lòng, nhẫn nại vỗ nhẹ lưng cô, muốn cô có thể bình tĩnh lại, “Tiểu Mạch, đừng sợ, có anh ở đây, em đừng sợ nữa.”

“Nám Nám sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, sẽ không đâu!”

Cố Tiểu Mạch khóc đến khi mệt lả đi, sức lực của cơ thể cũng đã vượt quá giới hạn thì lúc này cô mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Khi Nam Thần An ôm Cố Tiểu Mạch đang ngủ say đi đến chiếc giường thì sắc mặt của anh lại giống như bị sét đánh vậy, anh gọi bác sĩ đến, đến khi bác sĩ chuẩn bị xem nhưng vết thương ngoài da cho cô thì Nam Thần An bỗng nhiên mở lời: “Kiểm tra tình hình tâm lý của Tiểu Mạch, tại sao lần này cô ấy tỉnh lại lại không nhận ra tôi nữa? dường như là đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình vậy.”

Bác sỹ nghe thấy vậy thì sắc mặt ngay lập tức đã trở nên nghiêm túc, “Cô Cố… có thể là đã phải chịu một đả kích rất lớn.”

“Tôi muốn ông kiểm tra xem cô ấy còn gặp phải bệnh tình nào khác không và cả cách để chữa trị!”

Nam Thần An thẳng thắn chặn ngang lời nói thật lòng của bác sĩ, anh muốn bác sỹ hãy trực tiếp hành động!

Bác sĩ cũng không dám nói nhiều nữa mà nhanh chóng đi về phía Cố Tiểu Mạch và bắt đầu kiểm tra lại toàn diện.

Thời gian cũng trôi qua từng chút một, giữa chừng bác sỹ có đánh thức Có Tiểu Mạch tỉnh lại, mức độ quyết liệt vẫn giống với ban sáng và cũng không nhận ra ai cả.

Sắc mặt của Nam Thần An càng trở nên xấu hơn, bác sỹ lo lắng bất an đứng dậy, căn nhắc hồi lâu mới đánh liều buông một câu: “Giám đốc Nam, tôi nghi ngờ, cô Cố rất có thể đã bị rơi vào trầm cảm, tinh thần phải chịu một đả kích quá lớn, từ trong ác mộng tỉnh lại nhưng cô ấy vẫn nghĩ rằng bản thân mình vẫn còn đang trong cơn ác mộng!”

Khi Nam Thần An nghe xong lời bác sỹ thì trái tim anh liền hẫng một nhịp, hơi thở cũng trở nên nặng nề, “Phải chữa trị thế nào?”

Thứ anh muốn là tính khả năng của việc khỏi bệnh, bác sỹ run rẩy thân người nói: “Tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô Cố bình tĩnh lại, khi cảm xúc của cô Cố trở nên quá quyết liệt thì giám độc Nam anh hãy bình tĩnh cho cô ấy uống, bệnh trong lòng nếu bình thường thì phải áp dụng cách chữa trị bằng tinh thần, giám đốc Nam, quan hệ giữa cô Cố và anh tốt như vậy thì có cái gì mà cô Cố đặc biệt thích không, trước mắt có thể khiến cô ấy an tâm với mọi người và đồ vật ở xung quanh, vì dẫu sao yêu thương vẫn luôn là cách trị liệu tốt nhất.”

Đôi môi của Nam Thần An kéo căng thành một đường thẳng, sau khi tiễn Bác sỹ rời đi thì anh liền chăm chú nhìn sâu vào trong đôi mắt của Cố Tiểu Mạch, những gân xanh trên trán cũng nổi lên rõ ràng.

Anh bất chợt quay người đi ra phía bên ngoài, ở một nơi khác, Mộ Bắc Ngật vừa được đẩy ra từ phòng cấp cứu, trải qua một ngày giành giật sự sống, Mộ Bắc Ngật cuối cùng cũng đã thoát khỏi nguy hiểm.

Nhưng cơ thể thì cũng đã bị thương rất nặng, trước mắt bác sĩ không không chắc chắn khi nào thì Mộ Bắc Ngật có thể tỉnh lại, rất khó để nói được.

Khi nghe được lời căn dặn này của bác sĩ thì bà Mộ liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn rảnh rang đứng một bên nói bóng gió: “Xem ra hôn ước của Bắc Ngật và cô Cố phải trì hoãn rồi.”

Sắc mặt của lão Mộ trở nên khó coi, Mộ Thiếu Lãnh thì lại cứ bám theo ông ta nên ông ta đã liếc nhìn gương mặt trắng bệch của Mộ Bắc Ngật, sau đó thì nói với Cố Lan Tâm một câu đơn giản: “Chăm sóc tốt cho Bắc Ngật, đợi nó tỉnh thì nói với ông.”

Trong lòng Cố Lan Tâm luôn giữ trong lòng một chuyện nên đã bất chợt mở lời, “Ông Mộ, cháu có thể nói chuyện riêng với ông không…”

……

Khi Cố Lan Tâm trở về phòng bệnh thì ánh mắt của cô đã phải mở to để nhìn kỹ lại, những gân xanh trên trán cũng dần chồi lên, cô nhìn thấy người đàn ông nằm trên giường với bàn tay đang duỗi ở bên cạnh người bất chợt nắm chặt lại.

Cố Lan Tâm không coi ai ra gì đi đến đứng trước giường của Mộ Bắc Ngật, gần như là dùng âm giọng thấp đủ để chỉ có hai người nghe thấy: “Bắc Ngật, anh làm mình thành ra thế này là vì muốn cứu cái cô Cố Tiểu Mạch kia sao, lẽ nào trong lòng anh cô ta quan trọng đến vậy à?”

Sắc mặt của Cố Lan Tâm khó coi vô cùng, trong lòng thì chất chứa sự tức giận.

Cô ta đã đuổi Dịch Bách đi khỏi đây mà chỉ giữ lại cô ta và vài y tá có thể chăm sóc cho Mộ Bắc Ngật, sau khi căn phòng vừa được yên tĩnh trở lại thì bất chợt có một vị khách không mời mà đến.

Nam Thần An đứng trước cửa phòng bệnh nhìn Mộ Bắc Ngật đang nằm trong phòng thì sắc mặt liền có chút không hiểu, lại vẫn cố tỏ ra dáng vẻ đơn thuần, anh ta đút một tay vào túi quần im lặng đợi Cố Lam Tâm đi ra ngoài.

Cố Lan Tâm nhận ra anh ta nên đã điềm đạm nói: “Giám đốc Nam, có chuyện gì sao?”

“Nám Nám ở đâu?” Nam Thần An không có bất cứ lời dạo đầu nào mà đã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đôi mắt đầy sự sâu xa, dò xét không chút dấu diếm.

Cố Lan Tâm trái lại lại bị câu nói này của Nam Thần An làm cho ngây người một chút, không ngờ Nam Thần An lại có thể nói ra một cách rõ ràng như vậy, cô muốn dùng lời nói để che đậy đi….

Thì đã bị Nam Thần An thẳng thừng cắt ngang, “Cô Cố, mời cô đừng vòng vo với tôi, chúng ta có thể làm một cuộc trao đổi, cô giao Nám Nám cho tôi, tôi có thể làm cho Nám Nám và Tiểu Bạch sẽ không có bất cứ dây dưa gì với Mộ Bắc Ngật nữa, như vậy thì cô và Mộ Bắc Ngật cũng có thể thành công tổ chức lễ đính ước, điều này đối với cô còn không phải là chuyện tốt hay sao? Rốt cuộc là cô còn đang do dự điều gì.”

Trong lời nói của Nam Thần An đan xen mấy phần ma lực của sự cảnh cáo và uy hiếp, Cố Lan Tâm ngay lập tức đã bị rơi vào trạng thái bị khống chế.

Sắc mặt của Cố Lan Tâm khẽ biến đổi, “Sao giám đốc Nam lại chắc chắn rằng Nám Nám đã bị tôi đưa đi như vậy chứ, tôi căn bản là không hề biết nó ở…”

Lời của Cố Lan Tâm vẫn chưa nói hết thì đã nhìn thấy Nam Thần An trực tiếp đưa ra một tấm ảnh, là hình ảnh Cố Lan Tâm trốn ở trong bệnh viện, rồi khi nói chuyện với Vương Dật thì khóe môi đã lộ ra nụ người khinh bỉ, còn một bức ảnh tiếp theo thì chụp cô với anh mắt hận thù nhìn về phía phòng bệnh của Nám Nám.

Cố Lan Tâm dường như là đang nhìn thấy ma vậy, sắc mặt trở nên xám xịt giống như đang phải chịu đả kích lớn

“Cô Cố, tôi không muốn nói nhiều đâu, cô hãy tìm ra Nám Nám rồi giao cho tôi một cách nhanh nhất, bên cạnh đó nếu Nám Nám xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không để yên đâu, có lẽ cô cũng rất muốn Mộ Bắc Ngật có thế tỉnh lại, nhưng khi anh ta tỉnh lại rồi nhìn thấy những bức ảnh này thì sẽ nghĩ thế nào, tôi nghĩ tôi cũng không phải nói thêm nữa đâu nhỉ!”

Nam Thần An chậm rãi nói một câu, anh sau đó đã không thèm liếc nhìn sắc mặt tái xanh của Cô Lan Tâm mà đã quay người rời đi.

Lòng anh ta đầy vẻ kinh thường nhìn bệnh trạng với gương mặt trắng bệch của Mộ Bắc Ngật, cho dù anh mạng lớn thì nhưng cũng không thể tỉnh lại trong một thời gian ngắn được!

Kế hoạch mới đã được vạch sẵn trong đầu, khi anh ta tìm lại được Nám Nám thì sẽ đưa họ rời đi.

Nam Thần An nhanh chóng lái xe về nhà, khi anh vừa đi đến phòng khách thì đã nghe thấy một giọng nói của phụ nữ đang sợ hãi đang từ tầng hai truyền xuống, “Các người đừng có qua đây, đừng đến gần tôi, đừng!”

Ngay sau đó, thì một tiếng “choang” vang lên và trong tức khắc, Nam Thần An dường như là nghe thấy được âm thanh vỡ toang của chiếc bình bị rơi xuống sàn nhà.

Trong phút chốc tất cả những suy nghĩ phức tạp vụt qua, anh không quan tâm đến điều gì khác mà lao thẳng lên trên tầng hai, bước chân của Nam Thần An nhanh như gió, bước lớn xông vào trong phòng, sau đó thì anh liền nhìn thấy bốn năm người làm trong nhà đúng đứng đối diện với Cố Tiểu mạch, họ đều có chút hoang mang không biết làm thế nào, còn Cố Tiểu Mạch thì lại sợ hãi hoảng loạn nhìn họ, bình gốm Thanh Hoa bị rơi từ trên tủ xuống vỡ tan ở ngay trước cánh tủ.

May thay, bình hoa đó đã không rơi trúng đầu của Cố Tiểu Mạch, nhưng Cố Tiểu Mạch lại gần như là không biết đến nguy hiểm vậy, ngón tay đặt dưới sàn nhà, vài mãnh vỡ của bình hoa đã cứa rách ngón tay của cô, máu bắn khắp nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.